CHẾ TẠO HÀO MÔN

Người phụ nữ bị Hoắc Khải đẩy ngã cũng gào lên theo: “Chó không sửa được tật đớp cứt, con hoang đúng là con hoang, không có chút văn hóa nào cả. Dám giương oai ở nhà họ Lý, mày cứ chờ đó!”

Ba người gào thét như thế, nhưng không có một ai dám lao lên đánh nhau với Hoắc Khải.

Ánh mắt vừa rồi đã chứng tỏ Hoắc Khải không phải kẻ dễ bắt nạt.

Có lẽ rất nhiều năm trước bọn họ có thể tùy ý hà hiếp chủ nhân của thân thể này, nhưng mấy năm trôi qua, mọi thứ đều thay đổi.

Không ai biết Hoắc Khải đã trải qua những gì ở bên ngoài. Về nhà mà dám ngông cuồng như thế, thật sự là bởi vì anh được thừa kế cổ phần của dòng dõi gia chủ, vậy nên mới không sợ hãi?

“Mày chờ đó!”

Ba người kia lại kêu gào vài câu nữa rồi mới dìu bạn mình rời khỏi đó.

Ninh Thần nhìn bọn họ với vẻ mặt lo lắng, sau đó nói với Hoắc Khải: “Anh như vậy không ổn lắm đâu, dù sao bọn họ cũng là họ hàng của anh mà. Vừa về nhà đã gây rắc rối, ngộ nhỡ bọn họ đi mách lẻo với người ta thật thì phải làm sao?”

“Mách thì mách, có gì phải sợ. Anh vẫn giữ nguyên câu nói đó, nếu nơi này không chào đón chúng ta thì chúng ta đi là được”, Hoắc Khải tỏ vẻ thờ ơ.

Trong lòng anh rất nhẹ nhõm, nhưng Ninh Thần thì không thể hiểu nổi.

Đây là nhà họ Lý nức tiếng, bao nhiêu người muốn tới mà cũng không tới được. Nay anh đã tới được đây, nhưng lại làm việc huênh hoang, tự nhiên đắc tội với người ta, sau này phải sống trong nhà họ Lý thế nào?

Ninh Thần biết Hoắc Khải làm như vậy cũng là vì cô, hoặc có thể nói sự tồn tại của cô đã làm anh thay đổi suy nghĩ.

Nếu không phải bởi vì cô, có lẽ anh sẽ sẵn lòng nghe theo sự sắp đặt của nhà họ Lý.

Ba người kia làm Hoắc Khải và Ninh Thần chẳng còn thiết ăn uống gì nữa, vậy nên bọn họ chỉ tùy ý ăn vài miếng trong nhà ăn rồi đi ngay. Cùng lúc đó, ba người vừa rồi đã đi tìm đại quản gia Tào Hạc Minh.

“Ý cô là cậu ta đã nhục mạ các cô, sau đó còn mặt dày nói là không có cậu ta thì nhà họ Lý sẽ sụp đổ?”, Tào Hạc Minh hỏi.

“Đúng vậy, cậu ta đã nói thế đấy. Ông không biết biểu cảm của cậu ta lúc đó kiêu căng đến mức nào đâu, nhìn thôi đã phát bực rồi! Tôi chỉ tốt bụng tới đó nhắc nhở cậu ta là đừng nói khoác mà cậu ta đã đẩy ngã tôi”, người phụ nữ lớn tuổi hơn một chút nói.

Tào Hạc Minh nghe vậy lập tức sầm mặt xuống. Tuy rằng lão ta chỉ là quản gia, nhưng từ lâu đã coi mình là một thành viên trong nhà họ Lý rồi.

Có người sỉ nhục nhà họ Lý, lão ta không thể chịu đựng được, huống chi còn là đứa con hoang không đáng nhắc tới.

Mấy người kia châm ngòi rồi thêm mắm thêm muối vào chuyện này, còn Tào Hạc Minh thì không hề có ý định điều tra xem việc đó là thật hay giả.

Vốn dĩ lão ta đã ngứa mắt với Hoắc Khải rồi, một đứa con hoang tới gia tộc mà không biết trời cao đất dày là gì, tưởng mình ghê gớm lắm đấy.

Lão ta trầm giọng nói với những người kia: “Tôi biết rồi, nhất định tôi sẽ lấy lại công bằng cho các cô cậu, yên tâm đi! Tôi sẽ không dễ dàng tha cho bất cứ kẻ nào sỉ nhục nhà họ Lý!”

Với thân phận của Lý Phong, Tào Hạc Minh nói như vậy đã là không biết tôn ti rồi.

Cho dù Lý Phong là con riêng thì suy cho cùng anh vẫn mang họ Lý.

Một quản gia mà dám nói là không tha cho anh, muốn làm gì đây hả?

Định làm phản sao?

Nhưng ba người kia chẳng hề bất mãn chút nào, ngược lại còn cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.

Một đứa con hoang mà thôi, có thể coi là người nhà họ Lý được sao? Tất nhiên là không rồi!

Vậy thì đại quản gia đi dạy dỗ hắn ta cũng là điều nên làm.

Sau đó, Tào Hạc Minh lập tức dẫn ba người tới tới nhà ăn, đến nơi mới biết là Hoắc Khải và Ninh Thần đã đi rồi.

Bọn họ lập tức đi tới phòng Hoắc Khải, vừa tới cửa là người phụ nữ lớn tuổi kia đã bước tới đập cửa thật mạnh, quát: “Lý Phong, mở cửa cho tao! Đừng có núp bên trong làm rùa rụt cổ!”

Trong phòng, Hoắc Khải đang định massge vai gáy cho Ninh Thần để cô thả lỏng. Nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, lông mày của anh nhíu lại.

Ninh Thần nghe ra được rằng những người tới đây không có ý tốt, cô lo lắng nhìn Hoắc Khải.

Hoắc Khải vỗ nhẹ lên vai cô, ý bảo không sao cả, sau đó đi ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra, không đợi người bên ngoài lên tiếng, Hoắc Khải đã nói trước: “Tôi không cần biết các người muốn làm gì, tốt nhất các người hãy ngoan ngoãn quay về đi, tôi không thích nói chuyện với người không quen biết”.

Đây là lần thứ hai anh lên tiếng trước, còn hung hăng như thế.

Người phụ nữ lớn tuổi kia càng khó chịu hơn, cô ta liếc nhìn Tào Hạc Minh ở đằng sau. Nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của lão ta, trong lòng không khỏi cảm thấy yên tâm.

Ai chẳng biết quản gia Tào là người mà bà cụ tin tưởng nhất. Có lão ta đứng sau thì chẳng việc gì phải sợ đứa con hoang này làm bậy.

Nghĩ đến đây, người phụ nữ đó bạo gan hơn nhiều, cô ta chỉ vào mặt Hoắc Khải nói: “Mày hống hách cái gì, tưởng mình là ngọc hoàng đại đế hay sao! Tao đã nói hết những gì mày làm cho quản gia Tào rồi, hôm nay ông ấy tới tìm mày để hỏi tội đây!”

Lúc này, Tào Hạc Minh cũng đứng sau, nói một cách thản nhiên: “Nếu biết sai rồi thì xin lỗi bọn họ trước đi, sau đó tới dập đầu sám hối với bà chủ”.

Hoắc Khải nhìn bốn người trước mặt, lại một lần nữa anh cảm nhận được sự ngu xuẩn của nhà họ Lý.

Thái độ của anh đã rõ ràng đến thế rồi mà sao bọn họ vẫn cho rằng anh sẽ cúi đầu cơ chứ?

Chỉ có thể nói rằng cái danh xưng nhà họ Lý đã khiến trí thông minh của đám người này hạ thấp xuống dưới mức bình quân.

Nếu không có một thân phận cao quý thì rất khó để bọn họ có suy nghĩ và hành vi tôn trọng người khác.

Đã là như thế thì Hoắc Khải lại càng không khách khí, anh nói: “Tôi không cảm thấy mình làm gì sai hết, nếu các người muốn tôi nhận sai thì chẳng thà về nghỉ ngơi đi còn hơn. Không có chuyện gì khác thì tôi đóng cửa đây”.

Dứt lời, Hoắc Khải lập tức cầm lấy tay nắm cửa, định đóng cửa phòng lại.

Tào Hạc Minh nhanh chóng chen tới, lấy thân mình ra chặn cửa. Vẻ mặt của lão ta càng thêm âm trầm, ánh mắt nhìn Hoắc Khải chứa đầy sự khinh thường và phẫn nộ.

“Mặc dù cậu mang họ Lý, nhưng tốt nhất là cậu hãy tự ý thức được thân phận của mình!”, giọng nói của Tào Hạc Minh nghe âm trầm như thể đang kìm nén cơn phẫn nộ: “Đường tưởng rằng ông tư gọi cậu về thừa kế cổ phần thì cậu sẽ có địa vị. Một đứa con hoang như cậu không thể nhìn thấu và thừa nhận được sự phức tạp của nhà họ Lý đâu. Cậu chỉ là một công cụ mà thôi, phải tự hiểu lấy điều đó, đừng tưởng rằng…”

Dùng đầu ngón chân để nghĩ thì Hoắc Khải cũng biết là bọn họ sẽ nói những lời như thế. Không đợi Tào Hạc Minh nói hết câu, anh đã đẩy lão ta ra, nói: “Lải nhải nhiều thế, ông ăn no không có chuyện gì làm à!”

Dứt lời, anh đóng sầm cửa lại.

Tào Hạc Minh bị đẩy ra bất ngờ, đang định tiến lên thì cửa phòng đã đóng lại, ngón tay lão ta cũng bị bật trở lại.

Hoắc Khải dùng sức rất mạnh, khiến Tào Hạc Minh không khỏi kêu lên vì đau đớn.

Cánh cửa và đốt ngón tay đụng vào nhau, phát ra tiếng vang không nhỏ, chỉ nghe thôi cũng biết lão ta đau đến mức nào.

Mấy người bên cạnh nhìn mà ngây ra như phỗng. Thằng con hoang này thật kiêu ngạo, ngay cả quản gia Tào cũng không chịu nể mặt sao?

Ở nhà họ Lý bao năm như vậy, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy một người thuộc lớp con cháu dám tỏ thái độ như vậy với đại quản gia.

Nhưng ngoài sự ngạc nhiên về thái độ của Hoắc Khải, bọn họ còn cảm thấy mừng thầm.

Dám nói chuyện với Tào Hạc Minh như thế, đúng là chán sống rồi. Đợi lão ta đi mách với bà cụ là mày sẽ được nếm mùi.

Mấy người kia tìm Tào Hạc Minh tới đây vốn là để kiếm chuyện với Hoắc Khải, bây giờ bọn họ đã đạt được mục đích rồi.

Cho dù không có chuyện lúc trước thì chắc chắn Tào Hạc Minh cũng không dễ gì bỏ qua cho anh.

Quả nhiên, Tào Hạc Minh ôm lấy ngón tay, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi. Lão ta run rẩy cả người, cuối cùng nói với ba người kia: “Tôi phải đi gặp bà chủ, xin phép đi trước!”

Dứt lời, lão ta xoay người rời đi, chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng đủ biết lão ta tức đến mức nào.

Hành động của Hoắc Khải chẳng khác nào coi thường lão ta, thậm chí có thể nói là một nỗi sỉ nhục.

Nếu Tào Hạc Minh có thể nhẫn nhịn được thì lão ta đã chẳng phải đại quản gia nữa.

Sau khi Tào Hạc Minh đi, ba người kia nhìn nhau, vẻ mặt vui mừng khấp khởi.

Người phụ nữ lớn tuổi hơn một chút nhìn lướt qua cửa phòng đang đóng chặt, nói với vẻ đắc ý: “Cứ để thằng ranh đó kiêu ngạo, đợi bà nổi giận xem nó làm được gì!”

“Dám ra oai ở nhà họ Lý chúng ta, đúng là tự chuốc lấy khổ”, người đàn ông trẻ tuổi thuộc chi thứ nói hùa theo.

Hai chị em kia chỉ coi thường con hoang mà thôi, còn anh ta thì rất vui mừng khi người thuộc dòng gia chủ gây hấn với nhau.

Dòng chính càng tranh đấu kịch liệt thì đám con cháu chi thứ như bọn họ càng có nhiều cơ hội, dù sao ai cũng thích cười trên nỗi đau của người khác mà.

Lúc này Hoắc Khải đã về đến ghế sô pha. Ninh Thần đứng đó, trên mặt chỉ toàn sự lo lắng: “Sao anh lại đóng cửa vậy? Hình như bọn họ chưa nói hết mà, như vậy không hay lắm đâu”

Bình luận

Truyện đang đọc