CHẾ TẠO HÀO MÔN

Cơ Xuyên Hải nhìn Hoắc Khải còn đang đứng ở đó,

nói: “Tiểu Lý, cậu xem…

Hoắc Khải nhún vai, quay sang nhìn đám người với

những biểu cảm khác nhau, nói: “Nếu tôi là cô ấy, bị coi

như một món hàng mà ném qua ném lại thì cũng sẽ chẳng

dễ dàng mà đồng ý với các ông đâu. Hai trăm triệu cũng

tốt, ít nhất còn đỡ hơn so với việc nhà họ Cơ phá sản”.

Sau đó, Hoắc Khải cũng rời đi.

Nghe được tiếng bước chân trên hành lang xa dần,

một lúc lâu sau, phòng làm việc mới vang lên tiếng của

Cơ Bộc Tồn: “Cơ Hương Ngưng này thật quá đáng, hai

trăm triệu mà cũng dám…”

“Câm mồm cho tôi!” Cơ Trấn Hùng trợn mắt phẫn nộ

nói.

Ông ta đang tức đến không thể chịu nổi nữa, ông ta

không ngờ Cơ Hương Ngưng lại đòi nhiều đến vậy.

Sáu mươi triệu ông ta còn có thể, nhưng hai trăm triệu

là quá nhiều.

Phải biết rằng, để thoát khỏi nguy cơ, nhà họ Cơ đã

phải lấy ra tổng cộng ba trăm triệu để bồi thường cho đối

tác thương mại rồi. Giờ lấy đâu ra hai trăm triệu đưa cho

Cơ Hương Ngưng chứ?

Nhìn dáng vẻ của Cơ Hương Ngưng, nếu không có hai

trăm triệu thì e là cô sẽ thật sự vui vẻ mà “hy sinh vì gia

TỘC”

Mặc dù Cơ Trấn Hùng tức giận vì vào lúc này rồi mà

Cơ Hương Ngưng vẫn không chịu nghĩ cho gia tộc, nhưng

nói đi cũng phải nói lại, đây chẳng phải là nghiệp chướng

do chính ông ta tạo ra hay sao?

Nếu lúc trước ông ta không ép Cơ Hương Ngưng cưới

Lưu Quân Bồi chỉ để phá vỡ liên minh giữa Cơ Hương

Ngưng với Cơ Xuyên Hải thì chuyện đâu có đến nông nỗi

này!

Nói cho cùng thì tất cả là do dòng chính tự bê đá đập

vào chân mình!

Cơ Xuyên Hải quay về, than thở với Cơ Trấn Hùng: “Cơ

Hương Ngưng thật sự rất khó chịu rồi đấy. Nếu không bỏ

tiền ra thì e là cô ta sẽ khó lòng đồng ý”.

“Không đồng ý thì thôi, tôi không tin là không có cô

ta, nhà họ Cơ chúng ta sẽ phá sản!”, một thành viên trong

hội đồng quản trị tức giận nói.

Nhưng chẳng ai phụ họa cho câu này. Tất cả đều im

lặng như tâm trạng của họ bây giờ, vì thực tế đã chứng

minh cả rồi. Nếu Cơ Hương Ngưng thật sự kết hôn với Lưu

Quân Bồi thì khả năng sụp đổ của nhà họ Cơ sẽ rất cao.

“Tôi không tin nếu chúng ta đưa ra ba trăm triệu tiền

bồi thường đối tác mà họ vẫn sẽ không đổi ý đâu! Bọn họ

làm gì ngu đến vậy!” người trong ban hội đồng quản trị

kia nói.

Cơ Xuyên Hải quay sang nhìn ông ta: “Sao đến giờ

ông vẫn chưa chịu hiểu nhỉ? Ngoài kia người ta không

nhìn vào tiền của chúng ta, mà là mối quan hệ của nhà họ

Cơ và tập đoàn Lưu Thị kìa. Nếu Cơ Hương Ngưng lấy Lưu

Quân Bồi thì dù chúng ta đưa ra bao nhiêu tiền đi nữa,

bọn họ vẫn sẽ cho rằng đó là tiền mà tập đoàn Lưu Thị

cho chúng ta”.

“Chúng ta có thể giải thích!”

“Giải thích thì có tác dụng không? Ai tin ông nào? Dù

ông có đem bản sao kê giao dịch phát ra khắp phố thì

cũng chẳng có ai tin đâu!” Cơ Xuyên Hải nói.

Người kia há miệng ra định nói, nhưng cuối cùng vẫn

phải ảo não ngậm miệng.

Cơ Xuyên Hải nói không sai. Chỉ cần Cơ Hương Ngưng

kết hôn với Lưu Quân Bồi thì tất cả mọi sự giải thích sẽ

thành vô dụng.

Điểm then chốt trong nguy cơ lần này chính là Cơ

Hương Ngưng, người quyết định sẽ gỡ rối hay mặc kệ cái

mớ bòng bong này.

“Nhưng hai trăm triệu nhiều quá…“ Cơ Cindy nói.

“Thật ra tôi thấy Cơ Hương Ngưng không phải không

muốn, mà chỉ là đang tức giận, cảm thấy chúng ta không

đối xử tốt với cô ta. Nếu không thì cũng sẽ chẳng nói là

phải đưa hai trăm triệu thì mới từ bỏ thân phận con dâu

của tập đoàn Lưu Thị”, Cơ Trí Minh đứng dậy nói với Cơ

Trấn Hùng: “Theo tôi, nên để anh ba đi nói chuyện với cô

ta lần nữa. Hai trăm triệu là không được rồi, chúng ta

không đủ năm trăm triệu tiền mặt để lấy ra xoa dịu tình

hình lúc này được. Mà dù có miễn cưỡng làm được thì

cũng sẽ tạo thành rắc rối lớn cho việc kinh doanh sau này.

Cho nên, xin nhờ anh ba nói mấy lời với cô ta. Lúc trước

cô ta muốn một trăm triệu để phát triển văn phòng chỉ

nhánh mà phải không? Vậy thì cứ cho một trăm triệu đi.

Cả mấy điều kiện lúc trước chúng ta cũng đồng ý luôn di.

Tóm lại là phải qua được kiếp nạn này đã rồi mọi chuyện

mới ổn được”.

Cơ Xuyên Hải không tiếp lời mà nhìn vào Cơ Trấn

Hùng.

Một lúc lâu sau, Cơ Trấn Hùng mới khó khăn ngẩng

đầu hỏi Cơ Xuyên Hải: “Ông nghĩ cô ta có chịu lấy một

trăm triệu không?”

“Tôi không biết… Cơ Xuyên Hải lắc đầu: “Tài sản của

tập đoàn Lưu Thị không ít hơn chúng ta, mà Lão Lưu có

rất nhiều cổ phiếu. Đến lúc chia tài sản thì Lưu Quân Bồi ít

nhất cũng phải có năm trăm triệu. Làm vợ của cậu ta thì

tài sản vợ chồng sẽ chia đều. Cơ Hương Ngưng sẽ lấy

một trăm triệu của gia tộc hay hai, ba trăm triệu của Lưu

Quân Bồi thì tôi cũng không chắc được”.

Cơ Trấn Hùng lộ ra vẻ mặt chán nản. Ông ta vẫy tay,

nói: “Ông đi nói chuyện với cô ta đi, một trăm triệu làm

điều kiện. Ông phải dùng mọi cách để cô ta đồng ý!”

“Tôi sợ cô ta sẽ nhân cơ hội này mà đòi thêm các điều

kiện khác”, Cơ Xuyên Hải nói.

“Miễn là không vi phạm nguyên tắc của gia tộc, miễn

là có thể khiến gia tộc thoát khỏi nguy cơ này thì cái gì cũng được!”

Giọng nói của Cơ Trấn Hùng trở nên tẻ ngắt. Ông ta

vốn định dùng mối liên hôn này để phá vỡ liên minh dòng

chính – nhánh phụ, lại có được sự trợ giúp của tập đoàn

Lưu Thị. Ông ta đã từng tự hào vì cái quyết định này.

Bây giờ nhìn lại thì chỉ thấy đây là chuyện ngu ngốc

nhất mà ông ta từng làm.

Chẳng lẽ ông ta thật sự đã già, không phù hợp để cai

quản gia tộc nữa rồi?

Cơ Xuyên Hải gật đầu rồi ra khỏi phòng làm việc.

Cơ Bộc Tồn thật sự không kìm nổi nữa, ông ta hỏi:

“Chủ tịch, thật sự phải cho con bé đó một trăm triệu

sao?”

“Nếu cậu thấy nhiều quá thì đưa ra một đề nghị khác

hợp lý hơn đi. Chỉ cần giải quyết được thì tôi sẽ cho cậu

luôn một trăm triệu” Cơ Trấn Hùng đáp.

Cơ Bộc Tồn lập tức không nói gì nữa. Lão làm gì nghĩ

ra được cách nào để giải quyết nguy cơ này chứ. Nếu có

thì còn phải chờ đến lúc bị Cơ Hương Ngưng diễu võ

dương oai ở đây chắc?

Một góc khác, Cơ Xuyên Hải đi ra khỏi công ty, lên xe

của Cơ Hương Ngưng.

Hoắc Khải phụ trách lái xe, đến khi cách công ty mấy

trăm mét thì mới cười phá lên.

“Một trăm triệu đã xong! Các điều kiện khác cô muốn

sao cũng được!” Cơ Xuyên Hải cười hả hả, vẻ mặt đắc ý:

“Lần này đám người đó tổn thất rất nặng đấy. Bọn họ

chắc chắn không ngờ được là chỉ vì một quyết định nhỏ

ban đầu mà lại tổn thất nhiều đến vậy”:

“Cũng phải cảm ơn chú ba đã đồng ý hợp tác. Kỹ năng

diễn xuất của chú giỏi hơn mấy ngôi sao màn bạc kia

nhiều”. Cơ Hương Ngưng cũng chúc mừng mấy câu.

Cơ Xuyên Hải cười càng to hơn: “Đương nhiên rồi, nếu

ngày xưa không bị ép học kinh tế thì có khi bây giờ tôi

đang đi trên thảm đỏ đấy. Nhưng nói sao thì lần này cũng

phải nhờ có Tiểu Lý chúng ta mới thành công được vậy.

Không hiểu trong đầu cậu chứa cái gì mà có thể xoay

người ta vòng vòng như vậy, hơn nữa còn không một ai

nhận ra chứ?”

Hoắc Khải vừa lái xe vừa cười đáp: “Bọn họ chưa hẳn

là không nhận ra đâu, chỉ là chúng ta đi theo con đường

tùy cơ ứng biến, còn bọn họ chỉ có thể đi theo một con

đường cứng nhắc. Đến lúc này rồi, dù cho có nghỉ ngờ thì

cũng phải giả ngốc mà thôi”.

“Nói cũng đúng”, Cơ Xuyên Hải gật đầu rồi nói với Cơ

Hương Ngưng: “Ngoài một trăm triệu ra, cô còn điều kiện

gì nữa không? Thăng hẳn lên hàng thừa kế thứ hai?“

“Thăng cấp thì cứ làm theo quy trình bình thường thôi,

còn các điều kiện khác, trừ những điều kiện lúc trước ra

thì tôi muốn cho nhánh phụ có thêm một vị trí trong danh

sách hội đồng quản trị Cơ Hương Ngưng nói.

Cơ Xuyên Hải sửng sốt, danh sách hội đồng quản trị?

Danh sách hội đồng quản trị của nhà họ Cơ chỉ có

mười lăm người, trong đó có mười người dòng chính và

năm người nhánh phụ, đây là quy tắc bất biến từ hồi

thành lập gia tộc đến giờ.

“Yêu cầu này hơi khó đấy, sợ là người trong dòng

chính sẽ không có mấy người đồng ý”.

Đèn nhà ai nhà nấy rạng, danh sách chỉ có ngần đó,

thêm một nhánh phụ là bớt đi một dòng chính, ai sẽ muốn

nhường chứ?

“Tôi không quan tâm, một là thêm một vị trí trong

danh sách, hai là cùng nhau chết”, Cơ Hương Ngưng bĩu

môi.

“Cô định làm gia tộc sụp đổ thật đấy à?”, Cơ Xuyên

Hải hỏi.

“Vậy phải xem bọn họ làm thế nào đã”. Cơ Hương

Ngưng nhún vai.

Nhìn dáng vẻ không quan tâm của cô ấy, Cơ Xuyên

Hải cũng không nói gì nữa mà chuyển sang chủ đề khác.

Một lúc lâu sau thì ông ta mới quay về công ty báo cáo

tình huống.

Chờ Cơ Xuyên Hải rời đi, Cơ Hương Ngưng lên tiếng

hỏi: “Sao anh lại bảo tôi nhắc đến chuyện danh sách hội

đồng quản trị vậy? Nói thẳng với chủ tịch không hữu dụng hơn sao?”

Bất kể là thăng thẳng lên hàng thừa kế số hai hay là

tranh cử danh sách hội đồng quản trị thì đều là ý kiến của

Hoắc Khải.

Điều kiện trước là vì Hoắc Khải cho rằng thăng cấp

thuộc về chế độ hợp lý và lâu dài của gia tộc, không cần

phải thay đổi, mà cũng không nên vì ai mà thay đổi.

Nếu hôm nay phá lệ cho Cơ Hương Ngưng thì lần sau

sẽ phá lệ cho người khác. Như vậy thì còn cần chế độ làm

gì nữa.

Còn việc tại sao lại nhắc đến danh sách hội đồng quản

trị, mà còn phải nhắc đến trước mặt của Cơ Xuyên Hải thì

rất đơn giản.

Bất kể liên minh của hai người có vững chắc hay

không thì Cơ Xuyên Hải vẫn luôn là người của dòng chính.

Ý định liên minh ban đầu của ông ta chỉ là vì muốn nâng

cao địa vị của bản thân, chứ không có nghĩa ông ta thật

sự hướng về người trong nhánh phụ.

Cho nên Cơ Hương Ngưng bày ra dáng vẻ “nếu không

đồng ý thì sẽ lật mặt luôn” trước mặt Cơ Xuyên Hải là để

cho Cơ Xuyên Hải thật sự đi giúp cô khuyên bảo mấy lão

già dòng chính kia.

Hoắc Khải đầu đã cân nhắc các chỉ tiết này từ trước.

Điều bây giờ cần làm là chờ đợi kết quả cuối cùng mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc