CHẾ TẠO HÀO MÔN

Sắc mặt Tang Thu Dương rất khó coi. Hắn ta

không quá hiểu về luật pháp, cũng không biết Hoắc

Khải đang nói thật hay nói dối.

Nhưng nhìn biểu cảm của người đàn ông này,

không giống như đang hù dọa người ta.

Về việc tội phỉ báng có thể khởi kiện được hay

không, làm sao hắn ta biết được.

Rất nhiều người vốn muốn hùa theo Tang Thu

Dương để kiếm chuyện vui, bây giờ cũng ngoan như

cún.

Vừa nhìn dáng vẻ của Tang Thu Dương là biết

người tiết lộ bí mật có thân phận không bình thường,

vừa không thể làm chứng giúp hắn ta, vừa không thể

giải vây cho hắn ta.

Lúc này mà còn hùa theo hắn ta, chẳng phải đang

tự rước khổ vào người à.

Cả phòng họp im lặng đến chết chóc, chỉ có giọng

nói của Hoắc Khải vẫn dõng dạc như trước: “Nếu tổng

giám đốc Tang đã không còn ý kiến gì khác, vậy thì

phải chăng tôi có thể nhận định, đây chỉ là phán đoán

sai lầm? Công ty con của nhà họ Cơ là một công ty có

thực lực, cũng rất xuất sắc, chuyển dịch tài sản không

hề mang tới bất kỳ tổn hại nào cho chúng tôi. Ngược

lại, chúng tôi có thể phát triển các ngành nghề khác

với thái độ chuyên tâm hơn và nhiều tỉnh lực hơn. Đây

là kế hoạch phát triển chiến lược mà tổng giám đốc

Cơ đã chuẩn bị suốt mấy ngày nay, tiết lộ một phần

thông tin cơ mật của công ty. Nhưng trước đó cũng

nói rồi, Hiệp hội Thương mại đồng nghĩa với đoàn kết.

Nếu mọi người đã phải chiếu ứng lẫn nhau, vậy thì để

mọi người nhìn thấy tiền đồ tương lai của chúng tôi

cũng không phải không thể”

Nói xong, Hoắc Khải lấy văn kiện đã chuẩn bị sẵn

trong túi xách, đặt từng phần trước mặt các tổng

giám đốc và chủ tịch hội đồng quản trị.

Nhìn Hoắc Khải bận rộn phát văn kiện rồi nhìn bầu

không khí im lặng trong phòng họp, hai mắt Cơ

Hương Ngưng sáng lên.

Sự việc mà đến bản thân cô cũng không biết phải

nói thế nào, anh chỉ dùng vài câu đơn giản đã thay đổi

được kết quả, đây là việc mà con người có thể làm

được ư?

Khi đi ngang qua Tang Thu Dương, Hoắc Khải bỏ

qua người này.

Tất cả mọi người đều được phát văn kiện, riêng

sai lầm? Công ty con của nhà họ Cơ là một công ty có

thực lực, cũng rất xuất sắc, chuyển dịch tài sản không

hề mang tới bất kỳ tổn hại nào cho chúng tôi. Ngược

lại, chúng tôi có thể phát triển các ngành nghề khác

với thái độ chuyên tâm hơn và nhiều tỉnh lực hơn. Đây

là kế hoạch phát triển chiến lược mà tổng giám đốc

Cơ đã chuẩn bị suốt mấy ngày nay, tiết lộ một phần

thông tin cơ mật của công ty. Nhưng trước đó cũng

nói rồi, Hiệp hội Thương mại đồng nghĩa với đoàn kết.

Nếu mọi người đã phải chiếu ứng lẫn nhau, vậy thì để

mọi người nhìn thấy tiền đồ tương lai của chúng tôi

cũng không phải không thể”.

Nói xong, Hoắc Khải lấy văn kiện đã chuẩn bị sẵn

trong túi xách, đặt từng phần trước mặt các tổng

giám đốc và chủ tịch hội đồng quản trị.

Nhìn Hoắc Khải bận rộn phát văn kiện rồi nhìn bầu

không khí im lặng trong phòng họp, hai mắt Cơ

Hương Ngưng sáng lên.

Sự việc mà đến bản thân cô cũng không biết phải

nói thế nào, anh chỉ dùng vài câu đơn giản đã thay đổi

được kết quả, đây là việc mà con người có thể làm

được ư?

Khi đi ngang qua Tang Thu Dương, Hoắc Khải bỏ

qua người này.

Tất cả mọi người đều được phát văn kiện, riêng

Chương 82: Xoay chuyển Càn Khôn

hắn ta không có, Tang Thu Dương tức đến mức toàn

thân run rẩy.

Khi anh phát văn kiện tới chỗ Hạ Hoằng Viễn, ông

vua hoa quả nổi tiếng gần xa này tán thưởng anh với

vẻ hài lòng tuyệt đối: “Ban nãy cậu nói rất đúng!”

Ở nơi này, không cần thiết phải khen ngợi quá

nhiều, dù sao thì không ai biết rõ những lời Hoắc Khải

nói là thật hay giả.

Nếu thực sự điều tra kỹ càng, chưa chắc đã không

tra ra được điều gì bất thường.

Chẳng qua, Hoắc Khải dẫn dắt chủ đề tới phương

diện pháp luật, nên không còn mấy ai dám nhẹ dạ

xuất đầu lộ diện nữa.

Cho nên, chuyện gì đã qua thì nên cho qua, nói

đến chỗ cần ngừng là tốt nhất.

“Cảm ơn phó hội trưởng Hạ!” Hoắc Khải mỉm cười

đáp lời.

Phát thêm một phần văn kiện cho Khang Chính

Tín, Hoắc Khải gật đầu ra hiệu với hai người có danh

tiếng nhất trong Hiệp hội Thương mại rồi quay về chỗ

ngồi của mình.

Hạ Hoằng Viễn vừa lật xem văn kiện vừa thì thầm

hỏi Khang Chính Tín: “Ông cảm thấy thế nào?”

Khang Chính Tín cười khà khà đáp: “Người và văn

kiện đều rất thú vị, chẳng trách trước đó ông có hứng

thú với cậu ta như vậy.”

Lời nói của Khang Chính Tín cho thấy hiển nhiên

ông ấy đã tin tưởng phán đoán của Hạ Hoằng Viễn.

Chàng thanh niên Lý Phong này quả đúng là một nhân

tài.

Hạ Hoằng Viễn mỉm cười, không nói nhiều thêm,

nhưng vẻ đắc ý trên gương mặt cực kỳ rõ rệt.

Có thể khai phá được nhân tài như Hoắc Khải

chứng minh con mắt nhìn người của ông ấy rất độc

đáo, tất nhiên ông ấy sẽ rất vui.

Đúng lúc này, Cơ Hương Ngưng quay đầu liếc nhìn

Hoắc Khải. Cô không nói câu gì để khen ngợi anh, chỉ

khẽ gật đầu bày tỏ thái độ tán thưởng của mình.

Hoắc Khải cũng mỉm cười với cô, đồng thời giơ

ngón tay cái lên.

Trình Lập Phu ở bên cạnh cũng nhìn Hoắc Khải với

vẻ bội phục: “Người anh em, anh giỏi quá đi mất!”

Không ai biết rõ tình hình của công ty con nhà họ

Cơ, nhưng một loạt lời nói của Hoắc Khải trấn tĩnh

được cả hội trường là điều mà ai cũng thấy.

Không nói đến cách tư duy của anh, chỉ riêng vẻ

điềm đạm này đã đủ để người ta phục sát đất rồi.

Hoắc Khải cười cười, biểu cảm vẫn rất khiêm tốn:

“Dùng lý lẽ mà thuyết phục được mọi người cho thấy

mọi người đều rất hiểu lý lẽ mà”.

Trình Lập Phu nghe xong mà vui hẳn. Trên thương

trường, làm gì có lý lẽ gì đáng nói, chỉ có bản lĩnh của

ai lớn hơn, tài sản của ai nhiều hơn, người ấy là người

giỏi hơn.

Phàm là người thuyết phục được kẻ khác bằng

ngôn ngữ, tương lai chắc chắn sẽ thành công.

Bởi vì ngôn ngữ là “vũ khí” cơ bản nhất trên

thương trường, nhưng cũng là thứ có lực sát thương

thấp nhất.

Chưa được bao lâu, đám đông xem văn kiện xong,

không ít người âm thầm gật đầu.

Phần văn kiện này không nói quá rõ ràng về kế

hoạch chiến lược của công ty con nhà họ Cơ, nhưng

những thứ cơ bản đều đề cập tới.

Nếu có thể cải tiến thêm một chút, thậm chí có

thể cầm đi làm báo cáo phân tích đầu tư mạo hiểm.

Một số kế hoạch được nhắc đến trong đó khiến

nhiều người trong số họ thấy hứng thú lắm.

Nếu công ty con nhà họ Cơ có thể làm tốt tất cả

mọi việc trong báo cáo, tiền đồ trong tương lai vô

cùng rộng mở.

Chính vì chất lượng của bản báo cáo này quá tốt

khiến một số người vốn có thiện chí hoặc đứng ở phe

trung lập với công ty con nhà họ Cơ cho rằng những

lời Hoắc Khải mới nói là sự thật.

Mà Tang Thu Dương thì nghe phải vài câu nói xằng

nói xiên của ai đó rồi chạy ra đối đầu với người ta.

Hạ Hoằng Viễn cũng xem xong văn kiện nên gật

gật đầu với Cơ Hương Ngưng, sau đó đưa mắt nhìn

xung quanh: “Cá nhân tôi nhận thấy tiền đồ phát triển

của công ty con nhà họ Cơ rất khá, cũng chứng minh

được năng lực của tổng giám đốc Cơ. Nếu sự việc ban

nãy chỉ là một phen hiểu lầm, vậy thì chúng ta tạm

thời bỏ qua, không nhắc đến nữa. Vẫn theo quy định

cũ. Để bày tỏ chúc mừng thành viên mới gia nhập,

chúng ta tiến hành đầu tư nhất định. Hi vọng Hiệp hội

Thương mại có thêm dòng máu mới sẽ cùng nhau lớn

mạnh, càng ngày càng lớn mạnh!”

Tiếng vỗ tay vang lên, không ai đưa ra ý kiến trái

chiều nào nữa.

Nhờ đề nghị của Hạ Hoằng Viễn mà không ít tổng

giám đốc có phạm vi ngành nghề liên quan tới công ty

con nhà họ Cơ chủ động trao đổi phương thức liên lạc

với Cơ Hương Ngưng, dự định đợi cơ hội thích hợp sẽ

cùng nhau thảo luận về các thương vụ hợp tác của

công ty.

Điều này khiến Cơ Hương Ngưng rất phấn khích.

Tại sao Cơ Xương Minh coi trọng chức vụ đại diện

công ty tại Hiệp hội Thương mại? Chẳng phải vì khi

làm đại diện, có thể liên lạc được với người điều khiển

các doanh nghiệp đầu tàu trên nhiều lĩnh vực ư?

Có được nguồn tài nguyên từ Hiệp hội Thương

mại, công ty sẽ phát triển nhanh hơn, thoải mái hơn,

mà người dẫn dắt mọi thứ cũng có được công lao rất

lớn.

Áp lực trong lòng giảm bớt đi, Cơ Hương Ngưng

dần dần khôi phục bản lĩnh ngày thường. Cô nói

chuyện với người ta rất đúng mực, không xu nịnh

không kiêu ngạo, tiến lùi khéo léo.

Mà vì cô là một người phụ nữ vừa trẻ trung vừa

xinh đẹp, khả năng công tác cũng rất mạnh, hiển

nhiên rất được những doanh nhân nam hoan nghênh

và chào đón.

Chỉ riêng mình Tang Thu Dương nhìn tất cả mọi

thứ với vẻ mặt khó ở, nhất là khi nhìn Hoắc Khải đang

giao lưu với nhóm Trình Lập Phu, hắn ta hận đến mức

ngứa răng.

Nếu không vì có tên trợ lý này, bây giờ Cơ Hương

Ngưng đã bị đuổi ra khỏi phòng họp rồi, đâu còn cơ

hội nói chuyện cùng các ông tổng?

Điều khiến Tang Thu Dương càng tức hơn là không

chỉ nhiều người ở cấp bậc trợ lý tỏ ra nhiệt tình với

Hoắc Khải, mà nhiều ông tổng cũng đích thân bước

tới bắt tay trò chuyện cùng anh.

Phong độ ban nãy của Hoắc Khải khiến họ kinh

ngạc. Trợ lý và thư ký có mặt ở đó gọi là có mặt cho

đủ chỗ, chứ không một ai đủ trình độ để sánh cùng

anh.

Đương nhiên, trước mặt Cơ Hương Ngưng, họ

không tiện thẳng thừng lôi kéo anh đi, nhưng trước

hết cứ bày tỏ thiện chí rồi làm quen đã, sau này cũng

dễ bề liên lạc.

Từng tấm danh thiếp được nhét vào túi áo của

Hoắc Khải khiến dàn thư ký trợ lý xung quanh cực kỳ

ngưỡng mộ.

Họ cũng biết rằng Hoắc Khải có tư cách để được

coi trọng.

Chỉ với biểu hiện ban nãy của anh, không ai trong

số họ làm được.

Có thể nói, đây là hành động cứu vớt toàn bộ cục

diện!

Sau khoảng ba tiếng rưỡi đồng hồ, cách tiệc tối

còn khoảng nửa tiếng, Hạ Hoằng Viễn vỗ vỗ vào

micro, ra hiệu cho mọi người giữ im lặng rồi mới nói:

“Thời gian gần đến rồi, trên tầng mười sáu đã bố trí

sẵn tiệc tối. Nếu còn lời nào chưa nói hết, mọi người

có thể tới tiệc tối rồi nói tiếp. Nhưng mà, đừng thấy

tổng giám đốc Cơ của chúng ta trẻ trung xinh đẹp mà

bắt nạt người ta trên bàn rượu đấy nhé!”

Câu nói đùa của ông ấy khiến đám đông cười rộ

lên.

Trong ba tiếng rưỡi đồng hồ, Cơ Hương Ngưng

cũng thành công dùng khả năng của chính mình để

đổi lại hảo cảm từ khá nhiều người, có thể coi như bội

thu.

Đám đông thu dọn đồ đạc của mình, chuẩn bị rời

phòng họp để tham gia yến tiệc.

Đúng vào lúc này, Hoắc Khải đột nhiên cất tiếng:

“Xin chờ trong giây lát, công ty của chúng tôi có một

thắc mắc!”

Địa vị của Hoắc Khải trong lòng đám đông cũng

khá cao, rất nhiều người nể mặt anh mà dừng bước.

Đến cả Khang Chính Tín đã đứng dậy rồi cũng

đứng lại mà nhìn sang.

Hạ Hoằng Viễn hỏi: “Cậu Lý, các cậu có câu hỏi gì

thế?”

“Trước đó tổng giám đốc Tang cũng nói, đại diện

của Hiệp hội Thương mại cần phải có tư chất và thực

lực nhất định, điều này không sai đâu nhỉ?” Hoắc Khải

hỏi.

Dù không biết anh định làm gì mà đột nhiên nhắc

tới Tang Thu Dương, nhưng Hạ Hoằng Viễn vẫn gật

đầu: “Không sai, Hiệp hội Thương mại có yêu cầu

nhất định với thành viên của mình”.

“Theo tôi được biết, ba năm trước, công ty kỹ

thuật hóa học Lộ Dao của tổng giám đốc Tang từng

tiếp xúc với bên đầu tư nước ngoài, có liên quan đến

việc bị thu mua. Đàm phán đến sau cùng, đột nhiên

không có tin tức gì nữa, đúng không nhỉ?” Hoắc Khải

hỏi.

Tang Thu Dương hừ một tiếng rồi đáp: “Đây đâu

phải bí mật, rất nhiều người biết đấy, rốt cuộc cậu

muốn nói gì!”

Bình luận

Truyện đang đọc