CHẾ TẠO HÀO MÔN

Ninh Thần và anh vẫn đang trong thời kỳ ngọt ngào, sau đợt chiến tranh lạnh một năm trước, bây giờ họ mới trở lại mối quan hệ thân mật.

Để hình dung tình trạng của họ bây giờ thì dùng câu “gắn bó keo sơn” cũng không đủ, bởi vì có những lúc hai người họ tỏ ra buồn nôn đến mức Đường Đường cũng không nhịn nổi mà giả vờ chán ghét nói: “Bố mẹ xấu hổ quá đấy!”

Sự đáng yêu của cô bé khiến Hoắc Khải rất cảm kích trời xanh ban ơn cho anh được sống lại lần này, nếu không thì không biết cuộc đời anh sẽ ra sao.

Điều quan trọng nhất là, sau khi sống lại, anh có thể nhìn rõ rất nhiều chuyện.

Ví dụ như nhà họ Hoắc, nếu không được sống lại lần này, sao anh biết được thì ra nhà họ Hoắc đã bị người ta chọc ngoáy vào rồi?

Mất ba ngày để sắp xếp tất cả email, Hoắc Khải phát hiện ra nhiều manh mối. Quả nhiên, nhà họ Hoắc đã thối nát đến gốc rễ rồi. Nếu cứ phát triển theo đà này, cho dù anh không chết trong tay mấy người đó thì sớm muộn cũng trắng tay.

Quyền lực chính là như vậy, đến khi không còn nền móng căn bản thì quyền lực lớn đến đâu thì cũng chỉ là lâu đài trên cát mà thôi.

Sắp xếp xong tất cả email thì Hoắc Khải mới đi tìm Miêu Nhất Khoa.

Địa điểm của buổi tiệc ở tỉnh khác, là thành phố loại một.

Những nhà giàu có hạng nhất ở đây, giá trị doanh nghiệp thuộc đẳng cấp trăm tỷ trở lên nên muốn gia nhập vào vòng tròn quan hệ này thì không phải là điều dễ dàng.

Đẳng cấp khác nhau thì sẽ có vòng quan hệ khác nhau, giống như chỉ có tập đoàn Đường Thị mới có đủ tư cách để tiếp xúc với nhà họ Hoắc, còn như Miêu Nhất Khoa thì cũng không có khả năng này.

Miêu Nhất Khoa đích thân đến sân bay để đón người. Ông ta vẫn luôn xem trọng người em này.

Chủ yếu là trong lần thử thách lần trước, biểu hiện của Hoắc Khải rất tốt, chứng minh anh rất có tiềm năng. Miêu Nhất Khoa cũng hi vọng người em này có thể đủ năng lực phất lên như diều gặp gió, không nói sau này giúp đỡ được gì cho ông ta thì ít nhất là cũng không khiến thầy mất mặt.

“Thế nào, không mệt chứ? Buổi tối có một buổi tiệc nhỏ, đến lúc đó cậu đi với tôi, đều là người quen”, Miêu Nhất Khoa nói.

Ông ta là kiểu người có tính cách vô cùng mạnh mẽ, vừa đến đã sắp xếp mọi việc đâu vào đấy.

Hoắc Khải cũng không để ý sự sắp xếp đó, nếu không phải là lừa gạt thì anh cũng không cần thiết phải tranh luận làm gì.

Lên xe vào thành phố, trước tiên, Miêu Nhất Khoa đưa anh đến công ty.

“Gần đây cậu đang làm gì? Có muốn đến đây giữ chức giám đốc tài chính trước, sau này đạt được thành tích thì lại thăng chức cho cậu”, Miêu Nhất Khoa nói.

“Không được rồi, sự nghiệp của tôi cũng đang phát triển khá tốt”, Hoắc Khải khéo léo từ chối.

Miêu Nhất Khoa bĩu môi, ông ta cũng biết Lý Phong đang kinh doanh về thương mại điện tử. Ngành này đang có sự phát triển nhanh chóng. Công ty của ông ta cũng có vài dự án về thương mại điện tử nhưng kết quả không quá tốt, còn xa mới bằng các dự án truyền thống và lợi nhuận mà nhóm khách đem lại. Cho nên thời gian sau đó, Miêu Nhất Khoa cũng không để ý lắm đến nó.

“Công ty của tôi cũng có dự án về thương mại điện tử. Nếu cần giúp đỡ thì nói với tôi, dù sao chúng ta cũng không phải người ngoài. Nhưng tôi kiến nghị cậu vẫn nên tìm một ngành chủ lực khác, cậu khá giỏi về tài chính mà ngành này lại kiếm tiền nhanh hơn so với thương mại điện tử. Những nhà giàu có bây giờ, có ít nhất một nửa là xuất thân từ ngành này”, Miêu Nhất Khoa nói.

Hoắc Khải biết ông ta muốn tốt cho anh nhưng anh không cho rằng những lời Miêu Nhất Khoa nói đều đúng.

“Ngành tài chính thật sự kiếm tiền rất nhanh, cũng có thể kiếm được nhiều tiền, nhưng theo tình hình kiểm soát nghiêm ngặt của nhà nước, sau này sự giám sát sẽ càng ngày càng mạnh mẽ thì rất khó để tận dụng những kẽ hở. Điều quan trọng nhất là phần lớn nguồn vốn sẽ tập trung vào tay một số ít người. Một khi những người này muốn gây khó dễ thì ít người có thể chống đỡ, mà nếu có chống lại được thì cũng bị tổn thất rất lớn. Thương mại điện tử thì không như vậy. Đây chỉ là nền móng, sau này tôi sẽ làm tổ hợp đa dạng ngành nghề. Nếu làm tài chính, nhiều nhất cũng chỉ là ngành phụ trợ không thể làm nền tảng. Mấy năm gần đây, cốt lõi kinh doanh của tổng giám đốc Miêu cũng dần chuyển hướng sang ngành tài chính rồi nhỉ. Đây không phải là chuyện tốt. Một khi chính sách thay đổi thì sẽ phải chịu thiệt”, Hoắc Khải nói.

Anh nghiêm túc đưa ra lời khuyên, nói rõ những dự đoán về xu thế của tương lai.

Nhưng Miêu Nhất Khoa lại không tin. Ngành tài chính bây giờ kinh doanh rất tốt, dù thay đổi chính sách thì sao? Đều là kiểu đổi canh chứ không đổi thuốc, có gì ghê gớm đâu.

Từ bỏ ngành dễ kiếm tiền mà đi làm một ngành có lợi nhuận kém hơn chỉ vì sự nguy hiểm mơ hồ, không thể xảy ra ư? Ăn no rửng mỡ chắc!

Nhưng Miêu Nhất Khoa cũng không tranh luận với Hoắc Khải về vấn đề này.

Ông ta cho rằng mình đúng thì cứ tiếp tục làm, tranh cãi nhiều cũng không có ý nghĩa gì.

Người em này còn trẻ, cảm thấy một ngành nghề mới có tương lai cũng là điều bình thường. Người trẻ tuổi mà, không hiểu sức mạnh của thị trường vốn, sau này phải chịu lỗ rồi sẽ tự hiểu ra.

Hai người ở công ty một lát, Miêu Nhất Khoa đưa Hoắc Khải đi một vòng công ty, giới thiệu với một vài quản lý cấp cao để tránh sau này gặp nhau lại không biết ai mà chào hỏi.

Có thể nhìn ra, Miêu Nhất Khoa đối xử với Hoắc Khải thật lòng, chứng tỏ ông ta cũng rất coi trọng tình thầy trò với thầy Triệu Vĩnh An.

Hoắc Khải cũng rất nghe lời, theo ông ta chạy đông chạy tây cho đến chiều tối, Miêu Nhất Khoa mới đưa anh đến nhà hàng.

Nhà hàng được đặt trong một khách sạn năm sao rất lớn, được coi là tiêu chuẩn cho những buổi tiệc gặp mặt của giới nhà giàu.

Gọi là tiệc gặp mặt bởi vì đây là nơi để mở rộng mối quan hệ và tăng cơ hội hợp tác kinh doanh. Ăn uống chỉ là phụ, điều quan trọng là hoàn cảnh và không khí của buổi nói chuyện phải tốt.

Khi Miêu Nhất Khoa đưa Hoắc Khải đến sảnh của buổi tiệc thì ở đây đã có không ít người đến.

Bốn người họ luôn chiếm vị trí đầu tiên, hôm nay lại chỉ có Miêu Nhất Khoa và Thượng Toàn Minh, còn hai người khác có chuyện quan trọng không thể đến.

Nhưng bữa tiệc kéo dài đến vài ngày nên vẫn còn thời gian đến gặp mặt Hoắc Khải.

Ở đây, Miêu Nhất Khoa được coi là nhân vật cao cấp nhất nên ông ta vừa xuất hiện đã có rất nhiều người chủ động đến chào hỏi.

Không ít người từng gặp Hoắc Khải ở lễ tang của giáo sư Triệu Vĩnh An, nên sau khi nhận ra anh cũng ào ào qua đây bắt tay.

Tuy rằng, đa phần những người đều đều không quá để ý đến Hoắc Khải nhưng vì lợi ích của mối quan hệ nên cũng phải làm tốt việc giữ thể diện cho đối phương.

Suy nghĩ của những người này, Hoắc Khải chỉ cần nhìn vào ánh mắt họ là hiểu rõ nhưng anh không lấy làm khó chịu, ai giơ tay thì anh bắt tay với người đó.

“Đây là tổng giám đốc Triệu, người đứng đầu ngành công nghiệp hoá chất của tỉnh, kỹ thuật hàng đầu thế giới”.

“ Đây là tổng giám đốc Tề, cũng coi như cùng ngành với cậu, làm về thương mại điện tử, phát triển rất thuận buồm xuôi gió”.

“Đây là…”

Miêu Nhất Khoa lần lượt giới thiệu rất cụ thể về thân phận và ngành nghề của những người này.

Theo ông ta thấy thì đây đều là những nhân vật quan trọng, giá trị tài sản lên đến hơn trăm tỷ, tổng giám đốc những công ty đã niêm yết trên sàn chứng khoán. Chắc là bình thường, Lý Phong chưa từng nhìn thấy nhiều người giàu hàng chục tỷ đứng với nhau như thế nên ông ta phải chú ý đi cùng Hoắc Khải, tránh cho anh cảm thấy lạ lẫm.

Nhưng trên thực tế, trong mắt Hoắc Khải, mấy người này chỉ là những nhân vật nhỏ.

Đứng đầu ngành công nghiệp hoá chất của tỉnh?

Người đứng đầu ngành hoá chất toàn quốc nhìn thấy Hoắc Khải còn phải khách sáo, không dám lỗ mãng. Vì trong ngành công nghiệp hoá chất, lời nói của nhà họ Hoắc được coi như có quyền lực nhất.

Ngành công nghiệp hoá chất nghe ra chỉ là một ngành gây ra tình trạng ô nhiễm môi trường, nhưng trên thực thế, ngành công nghiệp này có mối quan hệ mật thiết với tất cả những ngành khác. Nhỏ thì có thể kể đến các sản phẩm keo dán dân dụng, lớn thì kể đến các công cụ chuyên dùng công nghiệp, bao gồm các kỹ thuật pha chế, cách sử dụng, đều vô cùng quan trọng.

Không có ngành công nghiệp hoá chất thì có lẽ, một nửa nền xã hội công nghiệp sẽ bị tê liệt.

Đối với ngành này, Hoắc Khải cũng hiểu rất rõ, cho dù bất kỳ ai muốn nói chuyện thì anh đều có thể tiếp lời.

Chỉ cần nói vài câu, anh đã để lại cho họ ấn tượng rất tốt.

Sau khi người đến khá đông thì mọi người cũng tìm chỗ ngồi xuống.

Tổng cộng có ba bàn, mỗi bàn mười người cũng xem như không ít người tham gia.

Chỉ có điều chiếc bàn xoay hơi lớn khiến cho việc giao lưu có chút vất vả, bắt buộc phải nói to mới nghe rõ.

Hoắc Khải không thích những bữa tiệc kiểu này, anh vẫn thích tiệc đứng hơn, có thể tự do đi lại, muốn nói chuyện với ai cũng rất thuận tiện. Đương nhiên, mỗi lần tiệc tùng thì anh đều là nhân vật chính, lúc nào bên cạnh cũng có bao nhiêu người vây quanh.

Sau khi ngồi xuống, Miêu Nhất Khoa không giúp Hoắc Khải thêm nữa. Ông ta nói chuyện với người khác, có vẻ thờ ơ với Hoắc Khải bên này.

Theo suy nghĩ của Miêu Nhất Khoa, ông ta muốn dùng cách này để nói cho Hoắc Khải biết, không có ông ta, không có sự thừa nhận của mạng lưới quan hệ này, thì anh chỉ là con tép không đáng nhắc đến trong vòng tròn quan hệ như thế.

Hoắc Khải cũng không cố ý tìm ai đó để xã giao, bình tĩnh ngồi ăn, thỉnh thoảng cầm cốc lên tuỳ ý lựa chọn một người mà trò chuyện.

Tuy Miêu Nhất Khoa không nói chuyện với anh, nhưng vẫn luôn chú ý sang bên này. Điều khiến ông ta ngạc nhiên là mình đã tỏ ra không quan tâm nhưng Hoắc Khải cũng không phải là không có cách nào hoà hợp vào bầu không khí này, hơn nữa lại có thể cùng người lạ nói chuyện một cách trơn tru như thế.

Bình luận

Truyện đang đọc