CHẾ TẠO HÀO MÔN

Nếu Cố Phi Dương không bận thì có thể chăm sóc cho Nhạc Văn Văn nhiều hơn.

Cô bé giờ đã 10 tuổi, đang trong thời kỳ phát triển quan trọng, cả ngày ăn mì sao mà đủ dưỡng chất.

Hoắc Khải trong lòng hổ thẹn không thôi, tới đổ mì vào trong thùng rác và nói: “Chờ một chút, chú sẽ làm đồ ăn cho con”.

“Thật sao ạ? Tốt quá! Con cũng muốn giúp!”, Nhạc Văn Văn vui vẻ nói.

“Con làm bài tập đi đã”, Hoắc Khải nói.

“Không! Con thích giúp bố cơ!”, Nhạc Văn Văn kiên trì.

Nghe được cách gọi này, lòng Hoắc Khải run rẩy, không thể từ chối nổi ý tốt của cô bé.

Đối với một cô bé thiếu hơi ấm gia đình như Nhạc Văn Văn, có người nào có thể thay thế vị trí của bố và tiến vào trong lòng cô bé thì rất khó.

Vì không chỉ cần cô bé chấp nhận mà còn cần cả Cố Phi Dương chấp nhận nữa, người đàn ông có thể được cả hai mẹ con đồng ý như vậy thì không nhiều.

Kể cả một người giỏi giang như Hoắc Khải cũng phải lận đận mãi mới khiến Cố Phi Dương đột phá mối ràng buộc trong lòng, nếu không thì cho dù Cố Phi Dương có nghĩ thế nào cũng sẽ không bao giờ ở bên Hoắc Khải.

Sau đó, hai người vào bếp làm cơm.

Khoảng nửa tiếng sau, cơm còn chưa xong mà Cố Phi Dương đã về đến nhà.

Mặc dù trên mặt cô ta toàn vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng lấy tinh thần, vừa vào cửa đã cười nói: “Văn Văn, con nấu món gì mà thơm thế, có nấu cho mẹ không đó?”

“Mẹ, mẹ về rồi, mẹ xem ai tới này!”, Nhạc Văn Văn từ trong bếp gọi ra.

“Ai đến thế?”, Cố Phi Dương vừa cởi giày vừa ngó vào trong bếp nhìn.

Khi nhìn thấy người đàn ông khiến cô ta nhớ nhung đến nỗi mất ngủ mỗi đêm, thì không khỏi ngẩn người.

Hoắc Khải cũng quay lại mỉm cười với cô ta: “Về rồi hả, rửa tay đi, cơm sắp xong rồi”.

Một giây sau, Cố Phi Dương đột nhiên chẳng buồn thay giày nữa mà xông vào lòng Hoắc Khải với một bên chân trần một bên đi giày.

Sự nhiệt tình đột ngột này khác hẳn lúc trước, Cố Phi Dương chưa từng như vậy bao giờ, dù có thì cũng là lúc chỉ có hai người với nhau.

Nhất là ở trước mặt con gái, cô ta luôn rất dè dặt.

Dĩ nhiên Hoắc Khải cũng rất thích loại tương phản như thế này.

Mà hôm nay, cô ta nhiệt tình như thế khiến Hoắc Khải sửng sốt. Sau đó, anh khẽ thở dài, chủ động ôm lấy cô ta và nói: “Xin lỗi, dạo này công việc bận bịu nên giờ anh mới về”.

“Đừng nói gì cả, để em ôm anh là được”, Cố Phi Dương áp mặt vào ngực anh, hít một hơi thật sâu, có lẽ như vậy có thể bù đắp được nỗi nhớ suốt bao ngày qua.

Nhạc Văn Văn cũng không làm phiền họ mà lè lưỡi với Hoắc Khải rồi nhẹ nhàng đi ra khỏi bếp.

Cô bé rất thông minh, biết mẹ nhớ bố không kém gì mình.

Rất nhiều đêm, Nhạc Văn Văn đều nghe thấy tiếng thở dài buồn bã của mẹ.

Cô bé cũng hiểu được mẹ bận rộn như vậy phần lớn là muốn lấy công việc để giảm nỗi nhớ nhung trong lòng đi.

Chỉ có làm cho bản thân mệt mỏi đến mức đặt lưng xuống là ngủ thì mới không nhớ đến anh được.

Mãi 5 phút sau, Cố Phi Dương mới ngẩng đầu lên.

Không chờ Hoắc Khải lên tiếng, cô ta đột ngột kiễng chân và hôn Hoắc Khải.

Nụ hôn nhiệt tình khiến hai người ôm lấy nhau, quấn quít quên cả thời gian.

Lại qua được mấy phút, Cố Phi Dương gần như không thở nổi, mới từ từ dừng lại.

Cô ta cố gắng hít thở đều, rồi nhìn Hoắc Khải với ánh mắt mê hồn, lẩm bẩm: “Đây không phải giấc mơ, nếu là mơ thật, em mong mình sẽ chết trong giấc mơ này”.

Lời nói tràn đầy tình yêu như thế khiến Hoắc Khải cảm thấy thương tiếc.

Cố Phi Dương khác hẳn Ninh Thần, cô ta là một người cực kỳ nguyên tắc.

Trước khi đến đây, cô ta nói, sẽ không tranh giành bất cứ đồ vật gì với Ninh Thần, kể cả thời gian hạnh phúc với Hoắc Khải.

Cho nên, dù cô ta có nhớ Hoắc Khải đến đâu thì cũng chưa từng chủ động gọi điện cho anh.

Anh đến thì em chào đón.

Anh không đến thì em sẽ chịu nỗi cô đơn một mình.

Hoắc Khải đã từng rất đau đầu vì không biết nên đối xử với Cố Phi Dương thế nào, nhưng hôm nay anh chợt nhận ra điều mình nên đau đầu không phải là đối xử với cô ta thế nào, mà là bù đắp cho cô ta ra sao.

Người phụ nữ này đã cho đi quá nhiều, cho dù là cô ta chủ động, nhưng đến cùng cô ta cũng chịu thiệt rất nhiều.

Mãi cho đến hôm nay, Hoắc Khải cuối cũng cũng thật sự bị Cố Phi Dương làm cho cảm động, và hoàn toàn bỏ đi sự khúc mắc trong lòng.

Đây không phải tình nhân của anh, mà là người yêu anh, chỉ thuộc về mỗi anh.

Tình nhân và người yêu không giống nhau, nó đã khác nhau về bản chất rồi.

Tình nhân là chỉ cảm giác vui vẻ về mặt thể xác hoặc tinh thần, như là một trò chơi mới mẻ, chơi nhiều sẽ chán, sẽ bỏ đi và tìm một cái mới.

Nhưng người yêu thì khác, yêu một người thì phải chịu trách nhiệm với người ấy.

Nếu muốn chịu trách nhiệm với tình yêu của cô ấy thì phải chấp nhận tình yêu của cô ấy, ở bên cạnh cô ấy cả đời, vĩnh viễn về sau.

“Tối nay anh sẽ không về nữa”, Hoắc Khải nói nhỏ.

Cố Phi Dương giật mình, mặt đỏ bừng cả lên.

Cô ta biết ý Hoắc Khải là gì, cũng biết sẽ xảy ra chuyện gì. Mặc dù trong lòng rất mong chờ và thích thú, nhưng cô ta vẫn không kìm lòng được mà hỏi: “Cô Ninh…”

“Cô ấy biết”, Hoắc Khải nói: “Mà dù cô ấy không biết thì anh cũng sẽ nói, và chắc chắn sẽ ở lại đây”.

Câu nói này còn ngọt ngào hơn bất kỳ món quà nào, khiến Cố Phi Dương cảm động hơn bao giờ hết.

Nhưng sâu trong nội tâm, cô ta không mong Hoắc Khải và Ninh Thần sẽ mâu thuẫn vì mình. Cô ta bèn nói: “Anh đừng làm cô Ninh giận nhé, cô ấy sắp sinh…”

Cố Phi Dương cũng biết chuyện Ninh Thần có thai và sắp sinh.

Cho nên mỗi lần Hoắc Khải đến, cô ta đều chủ động gọi anh dậy vào nửa đêm, tiễn anh ra cửa.

Chưa bao giờ để Hoắc Khải qua đêm ở đây, đó là việc mà Cố Phi Dương muốn làm cho Ninh Thần.

Nhưng hôm nay Cố Phi Dương thật sự không chịu nổi nữa.

Cô ta mong ước mỗi sáng thức dậy được nhìn thấy người mình yêu nằm cạnh mình đầu tiên.

Đây là ước nguyện suốt bao nhiêu năm của cô ta, nhưng lại chưa một lần được thực hiện.

Giờ đây Hoắc Khải đã giúp cô ta thực hiện nó.

“Cô ấy không giận đâu, huống hồ là cô ấy bảo anh tới đây. Có những việc sớm muộn rồi sẽ xảy ra thôi, anh nghĩ, cô ấy chắc cũng biết từ lâu”, Hoắc Khải nói.

Cố Phi Dương do dự một lúc rồi đáp lại, sau đó lại thở dài: “Anh có cảm thấy giờ em quá tham lam không? Rõ ràng đã nói sẽ không tranh giành gì với cô Ninh nhưng lại không kìm được mà mong ngày nào anh cũng đến, mong lần nào anh cũng ở lại, mong được anh quan tâm nhiều hơn”.

“Đây không phải tham lam, thật ra, anh rất thích biểu hiện của em bây giờ”, Hoắc Khải nhẹ nhàng nói: “Em đã làm rất tốt rồi, anh biết, Ninh Thần cũng biết, nếu không, cô ấy đã chẳng chủ động bảo anh tới đây”.

“Cô Ninh thật sự chủ động bảo anh tới đây sao?”, Cố Phi Dương không tin, hỏi lại.

“Đương nhiên rồi, em nghĩ anh sẽ nói dối em chuyện này sao?”, Hoắc Khải đáp.

Hoắc Khải chăm chú nhìn anh thật lâu rồi mới thở dài tiếp: “Không thể không thừa nhận, em thật sự không bằng được cô Ninh. Sự rộng lượng của cô ấy khiến em cảm thấy hổ thẹn quá”.

Cố Phi Dương cảm thấy tội lỗi là chuyện bình thường, Hoắc Khải không định an ủi cô ta.

Vì việc này thật sự quá thiệt cho Ninh Thần, dù Cố Phi Dương có nhượng bộ cỡ nào thì cũng là chuyện hợp lý.

Không thể nói vì Ninh Thần rộng lượng nên bắt cô nhượng bộ cả đời được, đó là sai lầm.

Bọn họ quấn quít nhau trong bếp thêm một lúc nữa, Nhạc Văn Văn đã không kìm được mà hét lên: “Bố, mẹ, hai người hôn nhau xong chưa, con đói lắm rồi! Không thể để con ăn xong rồi hai người về phòng hôn tiếp à!”

“Con bé này, nói linh tinh quá đi!”, Cố Phi Dương đỏ bừng mặt nói, đồng thời cũng vui vẻ vì xưng hô của Nhạc Văn Văn.

Vì cảm giác này giống như bọn họ thật sự là một gia đình vậy.

Cô ta nhìn vào mắt Hoắc Khải, không thấy sự phản đối trong đó thì mới càng vui hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc