CHẾ TẠO HÀO MÔN

Điều Hoắc Khải muốn là liên lạc được với Hoắc Giai Minh, còn các chuyện khác anh không quan tâm. Mà việc Cổ Ngôn Tài cần làm là thỏa mãn yêu cầu của Hoắc Khải, những chuyện khác anh ta cũng chẳng để ý.

Việc cả thế giới đều dõi theo Hi Vọng Mới không liên quan đến anh ta, nhưng hành động lần này liên lụy đến nhiều người, cũng dây dưa với rất nhiều thế lực.

Cộng thêm việc Cổ Ngôn Tài đã sử dụng đủ loại thủ đoạn từ mềm mỏng đến cứng rắn, khiến rất nhiều người bất mãn.

Nhưng cũng chỉ là bộ phận nhỏ mà thôi, nhiều người đoán rằng kỹ thuật VR của Hi Vọng Mới đang tiến gần đến thời khắc quan trọng, có khả năng cần giải quyết vấn đề nào đó cấp bách nên mới xuất động nhiều nhân lực như vậy.

Kỹ thuật VR của Hi Vọng Mới luôn là đối tượng mà các thế lực theo đuổi, bọn họ rất muốn biết rõ kỹ thuật này cao đến cỡ nào, và cũng có rất nhiều người muốn đánh cắp kỹ thuật đó.

Mà lần tụ họp này lại cho bọn họ một cơ hội.

Cho nên rất nhiều thế lực đã cam tâm tình nguyện phối hợp với Cổ Ngôn Tài mà đưa người đến.

Dĩ nhiên, sau khi đám người này đến, ngoại trừ việc phối hợp với đội ngũ kỹ thuật của Cổ Ngôn Tài ra thì càng muốn nghĩ cách truyền tài liệu kỹ thuật ra ngoài hơn.

Nhưng bọn họ lại đánh giá Cổ Ngôn Tài quá thấp. Bất kể có bao nhiêu người đến thì anh ta cũng có thể sắp xếp ổn thỏa được.

Mấy người đàn em nắm vị trí quan trọng đều thức trắng 24/24 và phân tích sắp xếp dựa theo năng lực sở trường của bọn họ.

Những người ở các thế lực khác nhau cũng được chia vào các lĩnh vực khác nhau. Nếu muốn cắp tài liệu thì khó vô cùng.

Ngoài việc phải xử lý khung kỹ thuật ra thì Cổ Ngôn Tài còn phải dùng những mã code ẩn theo sự đề nghị của cao thủ vô danh.

Cao thủ vô danh tự mình đánh ra một chương trình code, tất cả đều được code lại từ đầu một lần.

Bọn họ biết tác dụng của mã code mới, cũng biết nên giải thích thế nào, nhưng lại không biết cách tổ hợp mã code mới.

Giống như mật khẩu của con người đều là dùng con số hoặc chữ viết vậy. Bạn biết ý nghĩa của từng chữ đơn nhưng lại không biết cách bọn họ tổ hợp lại.

Không thể phá giải được phương thức tổ hợp thì sao có thể đọc được ý nghĩa của mã code chứ.

Tóm lại, để bảo mật, đội ngũ của Cổ Ngôn Tài cũng đã tốn rất nhiều công sức.

Đồng thời, Hoắc Khải cũng nhận được email của người đàn ông đó.

Hắn ta nói đã có tiến triển sơ bộ trong việc mua chuộc Giản Tư Tư, thắng lợi ngay ở trước mắt rồi, hy vọng anh có thể sắp xếp cho vài nhân viên kỹ thuật tiếp xúc vào kỹ thuật nòng cốt.

Đây rõ ràng là trắng trợn đòi tài liệu kỹ thuật mà, Hoắc Khải đương nhiên sẽ không từ chối mà còn đồng ý rất sảng khoái.

Nhưng anh bảo Cổ Ngôn Tài tạo ra một tổ hợp code có lỗ hổng, khiến cho mẫu này trở thành nửa giả nửa thật. Nếu như nghiên cứu đến cùng, thì chắc chắn sẽ tạo ra được một kiểu mẫu chính xác cụ thể.

Nhưng quan trọng là cần có thời gian!

Sự quan trọng nhất trong hệ thống VR mà Hoắc Khải tạo ra chính là thời gian, chứ không phải kỹ thuật.

Vì nòng cốt của của kỹ thuật này chính là tạo ra một thế giới gần với thế giới thực, mà thế giới này lại cần tất cả mọi người cùng nhau sáng tạo.

Tạo ra một thế giới mới cần rất nhiều tinh lực, không có ai có thể cùng tham gia vào hai dự án một lúc cả.

Cho nên, nếu Hoắc Khải đã chiếm được tiên cơ mà người khác sẽ gần như không thể cướp của anh được.

Đây chính là tiên cơ, ai chiếm được thì người đó sẽ có được thắng lợi cuối cùng.

Trong ngành kỹ thuật, vị trí thứ hai luôn cách vị trí thứ nhất rất xa. Nếu không tốn tám đến mười năm đuổi theo và vị trí thứ nhất mà không phạm lỗi thì sẽ gần như không bao giờ đuổi kịp được.

Mà trong gần chục năm đó, Hoắc Khải đã sớm hoàn thành mục tiêu cuối cùng rồi.

Các công tác ở mọi phương diện đang được gấp rút chuẩn bị, Ninh Thần cũng gọi điện thoại cho Hoắc Khải, hỏi sao tự nhiên công ty chi nhánh có hành động lớn đến vậy.

Tiền vốn khổng lồ được rút từ hai công ty ra để đầu tư hết vào công ty chi nhánh VR.

Hoắc Khải giải thích đại khái tình huống cho Ninh Thần. Khi cô biết Hoắc Giai Minh gặp phải chuyện kỳ quái, rơi vào cảnh thập tử nhất sinh, liền không hỏi thêm nữa.

Mặc dù nhiều người đều cho rằng nhìn việc lần này có vẻ rất phô trương, nhưng nếu thất bại thì ảnh hưởng sẽ rất lớn.

Đây là một con dao hai lưỡi. Theo lý mà nói, hiện giờ Hi Vọng Mới đang phát triển rất tốt, nên đi tiếp theo kiểu ổn định chứ không nên mạo hiểm như vậy.

Ninh Thần biết chồng mình sẽ không làm việc gì khi chưa nắm chắc, huống hồ anh còn đang muốn cứu người.

So sánh vận mệnh của công ty với cứu người thì cái nào quan trọng hơn?

Ninh Thần không biết rõ kiểu so sánh này, nhưng cô biết, yêu cầu của chồng đều quan trọng hơn tất cả!

Vậy nên, Ninh Thần ra lệnh cho toàn bộ công ty cắt giảm chi phí, đem số tiền còn lại đầu tư toàn bộ vào công ty chi nhánh VR.

Cô đây cũng là quyết đánh đến cùng. Hai người nắm quyền của công ty đều đã quyết định như vậy rồi thì mọi người có ý kiến khác cũng vô dụng.

Chập tối ba này sau, Hoắc Khải nhận được điện thoại của Cổ Ngôn Tài: “Sếp, thử nghiệm công nghệ BCI lần đầu thành công”.

“Tôi sẽ qua đó ngay đây, tiếp tục thử nghiệm đi. Trước khi tôi đến thì phải đảm bảo không được xảy ra sai sót!”, Hoắc Khải nói.

Sau khi cúp máy, Cổ Ngôn Tài nhìn một đám nhân viên kỹ thuật đang hưng phấn trước mặt, nói: “Sếp đang bay đến đây rồi, trước khi anh ấy đến, chúng ta phải thử nghiệm thêm ít nhất 100 lần, xác định tỉ lệ thành công! Bất kỳ yếu tố nào có khả năng ảnh hưởng đến tỉ lệ thành công đều phải bị loại bỏ. Từ giờ trở đi, cho dù có buồn đi đại tiện thì mọi người cũng phải nín cho tôi. Dù có bĩnh ra quần thì cũng không được rời khỏi phòng thí nghiệm nửa bước!”

“Rõ!”, nhóm nhân viên kỹ thuật vội vàng đáp.

Bọn họ vừa hưng phấn vừa kích động, ánh mắt và trái tim tràn đầy sự khát vọng.

Dự án công nghệ BCI lần đầu hoàn thành khiến bọn họ thấy được một trang sử mới của nhân loại.

Mà dự án này sẽ có tên của bọn họ trên đó.

Đây là một sự kiện lớn sẽ ảnh hưởng đến tương lai của loài người. Được ghi tên lên đó, có ai mà không thích?

Cho dù sếp của bọn họ bắt họ nghĩ cách làm gian tế thương mại thì cũng chẳng ai quan tâm nữa. Cho dù có muốn làm thì cũng phải thử nghiệm xong cái này, đảm bảo bản thân được lưu danh sử sách đã.

Cùng lúc đó, Hoắc Khải bảo đội ngũ bác sĩ trị liệu đã chuẩn bị từ trước lập tức tiến hành di chuyển cho Hoắc Giai Minh.

Theo anh nghĩ, chỉ cần làm rõ được tối đó Hoắc Giai Minh đã gặp phải chuyện gì là có thể tìm ra phương án giải cứu.

Đây là một chuyện tốt đối với Hoắc Giai Minh.

Nhưng người nhà họ Hoắc lại không nghĩ vậy.

Bọn họ không biết Hoắc Giai Minh gặp phải chuyện gì, mà cũng không cần biết. Diều duy nhất bọn họ rõ ràng chính là Hoắc Giai Minh đang gặp nguy hiểm, không được xảy ra bất cứ sai xót nào.

Bệnh viện có bao nhiêu là bác sĩ và thiết bị như vậy mà còn không giữ được tính mạng cho Hoắc Giai Minh, Hoắc Khải lại còn đòi đưa cậu ta ra nước ngoài.

Nhỡ trên đường gặp nạn thì ai chịu trách nhiệm?

Cho nên người nhà họ Hoắc kiên quyết phản đói.

Chú của Hoắc Khải – Hoắc Trạch Minh lại tự mình đến bệnh viện, không cho bất cứ ai động vào con mình.

Hoắc Trạch Minh đã nắm quyền nhà họ Hoắc, lần này gặp mặt là lần đầu tiên sau hai năm xa cách.

So sánh với người chú lúc nào cũng mỉm cười, hòa khí, thì bây giờ ông ta đã uy nghiêm và nghiêm khắc hơn nhiều.

Nụ cười trên mặt đã biến mất, chỉ còn sự lạnh lùng.

Người chú thế này khiến Hoắc Khải cảm nhận được sự bạc bẽo của tình thân. Cho dù Hoắc Trạch Minh không biết anh là Hoắc Khải, nhưng Hoắc Khải biết, dù ông ta có nhận ra anh thì cũng sẽ chẳng mỉm cười đâu. Có khi ông ta sẽ gọi người đến xử anh luôn ấy chứ!

Ngôi sao hy vọng ngày xưa vẫn còn sống, đây chắc chắn là chuyện không hề tốt với Hoắc Trạch Minh.

Bất kể ông ta muốn giữ địa vị và quyền lực của mình hay là cân nhắc đến chuyện thế lực ngầm thì sẽ đều không cho Hoắc Khải sống tiếp.

Cho nên, Hoắc Khải không có ý định nói nhiều về mặt tình cảm với Hoắc Trạch Minh, nhưng Hoắc Giai Minh thì buộc phải rời khỏi đây.

“Nó là con trai tôi, trừ tôi ra, không ai có quyền quyết định sự sống chết của nó hết!”, Hoắc Trạch Minh lạnh lùng nói với Hoắc Khải: “Trong đám thanh niên, cậu đúng là một nhân tài. Giai Minh có cậu làm bạn là phúc của nó, nhưng đây là chuyện riêng của nhà họ Hoắc. Một người ngoài như cậu đừng xía vào làm gì”.

“Cậu ấy ở lại đây thì chưa biết có sống được không. Mà dù có, thì cũng sẽ trở thành người thực vật thôi. Ông chỉ có một người con trai, lẽ nào, ông không muốn có người chăm sóc đến cuối đời hay sao?”, Hoắc Khải nói thẳng.

“Cậu ăn nói kiểu gì thế hả! Có biết mình đang nói chuyện với ai không vậy!”, người nhà họ Hoắc phẫn nộ nói.

Bình luận

Truyện đang đọc