CHẾ TẠO HÀO MÔN

Hoắc Khải nghe vậy thì mắt chữ O mồm chữ A, lý luận của cao thủ vô danh thật sự quá sức tưởng tượng. Người nào mà chỉ có chút đầu óc thì sẽ đều nghĩ anh ta là một kẻ điên.

Mà Hoắc Khải không hề nghĩ cao thủ vô danh là một kẻ điên, vì anh cũng cảm thấy lý luận này có một chút khả năng.

Trên lý luận, chúng ta có thể khống chế bất kỳ nhân vật nào trong truyện, cho người đó làm việc gì mình muốn.

Đời trước của người đó thế nào, tương lai của người đó ra sao, đều có thể biết trước được. Ít nhất là biết sớm hơn nhân vật trong truyện.

Mà nhân vật trong truyện lại không biết cuộc đời của mình đã được cố định, mọi thứ sẽ chỉ phát triển theo tình tiết câu chuyện.

Điều này lại giống với cái gọi là “vận mệnh” trong thế giới 3D. Ai cũng nói sống chết có số, giàu sang do trời, dù chúng ta có làm gì đi nữa thì cuối cùng vẫn chỉ đi đến một con đường.

Mà con đường này chính là vận mệnh của bạn, là một con đường rõ ràng và cố định.

Khi bạn quay đầu nhìn lại trong tương lai, thì sẽ nhận ra chẳng có gì thay đổi cả, bản thân bạn cũng đang đi trên một con đường thẳng.

Nhưng hiện tại thì bạn vẫn chưa nhận ra.

Cho nên, chúng ta và nhân vật trong truyện thực chất lại chẳng khác gì nhau.

Chẳng qua là chúng ta cảm thấy bọn họ không có ý thức, cảm thấy bản thân mình làm quyết định gì cũng đều là trải qua tư duy, vậy thôi.

“Cho nên tôi nghĩ rằng những suy đoán về thế giới có chiều không gian cao hơn có lẽ đều là sai. Một khi vượt qua chiều không gian này thì rất có khả năng sẽ giống như người sáng tác truyện, có thể tự do khống chế vận mệnh của mỗi người. Có lẽ thần sáng thế trong truyện cổ chính là sinh vật của thế giới có chiều không gian cao hơn. Bọn họ cứ phát huy trí tưởng tượng của họ để sáng tạo ra chúng ta. Nhìn thì có vẻ là một vũ trụ không thể tưởng tượng, nhưng với bọn họ thì chỉ là một bức tranh tùy ý vẽ ra mà thôi”.

Cao thủ vô danh càng nói càng hưng phấn, đã bắt đầu nhảy múa loạn xạ cả lên.

Nhìn dáng vẻ hưng phấn của anh ta, Hoắc Khải không biết nên nói gì nữa.

Cho đến khi cao thủ vô danh giải thích lý luận của mình rõ ràng và xong xuôi, Hoắc Khải mới nói: “Vậy ý anh là chúng ta có thể đi thăm dò thế giới có chiều không gian cao hơn trong thế giới ảo rồi thử nghiệm cảm giác xuyên đến đó?”

“Chính xác! Đây chính là phát hiện của tôi! Một mục tiêu thần kỳ, khó tin, nhưng lại khiến người ta vô cùng khao khát và mong chờ!”, cao thủ vô danh nói xong, hai mắt đều phát sáng.

Rõ ràng là mục tiêu này đã khiến từng tế bào của anh ta điên cuồng nhảy múa.

Thật ra không chỉ riêng cao thủ vô danh mà đến cả Hoắc Khải cũng kích động vì lời nói của anh ta.

Nếu thật sự có thể kiểm chứng rằng thế giới có chiều không gian cao hơn thật ra không chia thành các loại 4,5,6,7,8D như con người đoán mà chỉ là một tầng lớp hoàn toàn siêu việt, đạt đến trình độ có thể tự do khống chế thế giới này, thì nếu con người xuyên đến thế giới có chiều không gian cao hơn, chuyện gì sẽ xảy ra đây?

Nói đơn giản chính là khống chế được cả thế giới.

Không…

Nên nói là khống chế được cả vũ trụ!

Cho dù là khiến cả vũ trụ nổ tung lần nữa, hoặc là sụp đổ thành những điểm kỳ dị thì cũng dễ dàng vô cùng.

Tóm lại, trong lý luận của cao thủ vô danh thì sinh vật trong thế giới có chiều không gian cao hơn có thể làm mọi thứ, giống hệt với thần sáng thế trong truyện cổ.

Giang Chí Hạo không thể không bội phục năng lực tưởng tượng của cao thủ vô danh. Không hiểu là người có đầu óc thế nào mới nghĩ ra được cái lý luận này.

“Vậy anh nghĩ cần những gì để kiếm chứng điều này?”, Hoắc Khải hỏi.

“Đơn giản lắm, chuẩn bị cho tôi thật nhiều siêu máy tính!”, cao thủ vô danh đáp: “Lúc đầu, tôi chỉ định tạo một thế giới ảo gần giống với thế giới thực thôi, nhưng bây giờ tôi nghĩ mục tiêu đó quá là nhỏ. Tôi cần nhiều siêu máy tính hơn để mở rộng quy mô của thế giới. Việc này cần năng lực tính toán cực kỳ khủng bố, chỉ mấy cái máy tính này thôi là chưa đủ”.

“Không thành vấn đề, tôi sẽ cố gắng lấy thêm cho anh”, Hoắc Khải gật đầu.

Đối với anh, chuyện có thể giải quyết bằng tiền thì không phải chuyện lớn.

Nhưng cao thủ vô danh cũng đã nói, muốn kiểm chứng thế giới có chiều không gian cao hơn thì phải hoàn thiện được thế giới ảo đã. Nếu muốn đem toàn bộ mọi thứ của thế giới thực vào thế giới ảo, khiến nó giống hệt thế giới thực và cũng cho phép con người sở hữu đủ loại năng lực thần kỳ thì không thể chỉ làm trong một hai ngày hay một hai năm là xong được.

Hoắc Khải gật đầu đồng ý, anh cũng không nghĩ sẽ hoàn thành được chuyện này trong thời gian ngắn.

Mục tiêu cuối cùng này hoàn toàn có tư cách để tốn cả một đời, thậm chí vài đời người để hoàn thành.

Hoắc Khải đã chuẩn bị tâm lý xong, dĩ nhiên, nếu được, anh vẫn mong thấy được kết quả đó trong đời này của mình.

Bất luận có thành công hay không, ít nhất cũng không hối tiếc.

Phát hiện của cao thủ vô danh đã mở ra một cánh cửa hoàn toàn mới cho Hoắc Khải.

Anh nghĩ rằng việc lập nên một hào môn siêu cấp mới đã là mục tiêu cuối cùng rồi, nhưng giờ nhìn lại, anh thấy nó vẫn quá nhỏ.

Hào môn thật sự không nên chỉ được lập ra ở thế giới này, mà là trên toàn vũ trụ, khám phá toàn bộ sự vật bên ngoài vũ trụ.

Mục tiêu này nghe có vẻ ghê gớm, có thể còn là một chuyện hão huyền trong mắt nhiều người.

Nhưng với Hoắc Khải thì không có chuyện nào là không thể thử.

Trước khi phát minh ra máy bay, có lẽ ai cũng nghĩ rằng việc bay lên trời là chuyện vô lý.

Nhưng hiện giờ, chúng ta có thể bay lên trời, thậm chí ra khỏi hành tinh.

Những chuyện này đều đã từng là chuyện không ai dám tưởng tượng.

Khoa học là gì?

Rõ ràng chính là việc dũng cảm tưởng tượng đến những chuyện không thể, rồi cố gắng biến nó thành hiện thực. Chính nhờ có những “kẻ điên” đó mà mới có xã hội hiện đại như ngày hôm nay.

Mặc dù cao thủ vô danh và Hoắc Khải đã thay đổi mục tiêu, nhưng cũng chẳng có mấy ảnh hưởng đến cục diện hiện tại.

Bất kể định làm gì thì cũng phải hoàn thiện được thế giới ảo đã.

Đây chính là điều cơ bản nhất, không thể lung lay.

Ra khỏi phòng phân tích của cao thủ vô danh, Hoắc Khải suy nghĩ một lúc rồi mới gửi đi một tin nhắn cho Cổ Ngôn Tài.

Bảo anh ta dùng mọi khả năng để giúp đỡ cao thủ vô danh chuẩn bị thật nhiều siêu máy tính. Tiền không thành vấn đề, cần tiêu bao nhiêu thì tiêu.

Ngoài ra, cũng phải giữ bí mật về phòng phân tích này, không được để cho bất kỳ ai biết đến sự tồn tại của cao thủ vô danh, cũng không cho phép ai biết anh ta đang làm gì.

Sự tồn tại của người này đã không chỉ là giúp Hoắc Khải kiếm tiền nữa rồi, mà là thổi lên một hy vọng cho việc xuyên qua tầng thứ hiện tại.

Cổ Ngôn Tài cũng chẳng có ý kiến gì với lời dặn của Hoắc Khải. Anh ta chỉ cần làm theo, không cần biết lý do.

Nghĩ đến việc bản thân mình xuất ngoại mà không làm cái gì thì sẽ khiến người ta nghi ngờ, Hoắc Khải lại đến thẳng công ty chi nhánh VR ở nước ngoài.

Công ty này là sản nghiệp của nhà họ Hoắc, nhưng đội ngũ kỹ thuật của Hi Vọng Mới cũng đang ở đây.

Cho nên người nhà họ Hoắc phụ trách quản lý, còn đội nghiên cứu nòng cốt lại là của Hoắc Khải.

Sự xuất hiện của Hoắc Khải khiến cả công ty đều vô cùng coi trọng.

Bất kể nhà họ Hoắc khó chịu với Hoắc Khải cỡ nào thì bọn họ cũng phải thừa nhận rằng địa vị của người đàn ông này hiện tại vô cùng chắc chắn.

Trừ khi nhà họ Hoắc chịu từ bỏ tranh quyền với kỹ thuật VR thì sẽ phải nịnh nọt Hoắc Khải.

Hoắc Giai Minh đã không còn ở công ty chi nhánh nước ngoài này nữa, nghe nói là bị bố Hoắc Trạch Minh điều đến phòng nghệ thuật của nhà họ Hoắc để làm việc.

Chú Hoắc Trạch Minh của Hoắc Khải từng phụ trách mảng nghệ thuật, thỉnh thoảng sẽ đi ra nước ngoài bàn chuyện với đối tác. Hiện giờ, ông ấy lôi cổ Hoắc Giai Minh đến, rõ ràng là muốn con trai kế nghiệp bố.

Đừng tưởng là công việc này không có quyền lực gì, thực ra nó khá quan trọng trong nhà họ Hoắc đấy.

Bất kể xảy ra chuyện gì thì đều cần người đến làm quan hệ công chúng. Mà muốn có điều đó thì phải có mạng lưới quan hệ. Mà càng là người ở tầng lớp cao thì càng thích mấy đồ về nghệ thuật.

Nói dễ nghe thì là “cao nhã”.

Công ty chi nhánh ở nước ngoài bổ nhiệm tổng giám đốc mới là Hoắc Sơn Tuyền, một người ở nhánh phụ của nhà họ Hoắc. Tính về bối phận thì là cùng thời với Hoắc Trạch Minh, cũng là chú của Hoắc Khải.

Nhưng giờ Hoắc Sơn Tuyền lại không quen Hoắc Khải, ông ta chỉ nở nụ cười dẫn Hoắc Khải đến các phòng ban.

“Cậu Lý đến đây đúng là sự vinh hạnh của cả công ty, nhưng cậu đến đột ngột quá, chúng tôi vẫn chưa chuẩn bị nghi thức chào mừng gì cả, thật sự là có lỗi quá”, Hoắc Sơn Tuyền nói.

Bình luận

Truyện đang đọc