CHẾ TẠO HÀO MÔN

Hoắc Khải cười nói: "Thật ra anh cũng không cần phải lo lắng quá. Nếu như thất bại, bên phía bệnh viện Wilson đương nhiên sẽ tìm đến chúng ta gây rắc rối. Nhưng nếu thành công thì sao? Anh nghĩ bọn họ sẽ phản ứng như thế nào?"

Cổ Ngôn Tài chỉ mất một giây để hiểu những gì Hoắc Khải nói.

Nếu ca phẫu thuật này thành công, thì Hoắc Khải sẽ trở thành người nổi tiếng nhất thế giới.

Anh sẽ trở thành người duy nhất chủ trì thành công ca phẫu thuật thay đầu. Tất cả những người thuộc tầng lớp thượng lưu trên thế giới sẽ tìm đến anh với tất cả tài sản của mình, và mong muốn được tái sinh!

Còn về bệnh viện Wilson thì sao?

Những người nắm quyền đằng sau họ chắc chắn cũng sẽ hy vọng được sống lâu hơn.

Một loại thuốc đặc biệt chỉ có thể kéo dài sự sống thêm khoảng mười giờ chẳng lẽ lại có thể sánh ngang với sự tái sinh hay sao?

Sau khi Cổ Ngôn Tài hiểu ra, anh ta lập tức nói: "Vậy bây giờ tôi sẽ lưu lại toàn bộ thông tin, đồng thời yêu cầu nghiêm ngặt không ai được tiết lộ bất kỳ thông tin nào liên quan đến hoạt động này. Dù chỉ là lời nói hay hành động nhỏ cũng không được!"

Hoắc Khải cười, phất tay ra hiệu rằng anh ta có thể tiến hành công việc được rồi.

Cổ Ngôn Tài không nhiều lời, lập tức xoay người đi ra ngoài.

Thông tin về cuộc phẫu thuật này sẽ là kho báu khiến cho cả thế giới muốn tranh giành, chỉ cần có thứ này trong tay, đừng nói đến việc cướp thuốc đặc trị của bệnh viện Wilson, cho dù anh có cho nổ tung bệnh viện thì cũng không ai dám đến đây gây rắc rối.

Thế giới này chính là như vậy, nếu bản thân chỉ là một người bình thường, thì cho dù bạn có giẫm chết một con kiến cũng sẽ có người nhảy ra tố cáo bạn.

Nhưng nếu bạn có thể mang lại đủ lợi ích, người khác sẽ chỉ nhìn bạn với sự ngưỡng mộ và tôn trọng.

Trong khi Cổ Ngôn Tài đang bận xử lý dữ liệu, thì bảy thành viên của tiểu đội Tinh Anh cũng đã tiếp cận bệnh viện Wilson.

Các thành viên của tiểu đội này không phải là người trong cùng một quốc gia, nam nữ già trẻ đều có đủ cả.

Một số thì giỏi chiến đấu, cũng có một số giỏi tấn công trên không gian mạng.

Nếu như muốn cướp được thuốc, thì bước đầu tiên đương nhiên là phải làm tê liệt hệ thống bảo vệ của bệnh viện Wilson.

Như vậy thì họ sẽ dễ dàng đi vào hơn và không phải lo lắng về việc để lại bất kỳ manh mối nào.

Một cô gái mang ba lô, trông dáng dấp khoảng 17, 18 tuổi, đang ngồi trên băng ghế gần bệnh viện Wilson.

Có một chiếc laptop kê trên đầu gối của cô ta, và những ngón tay cô ta đang gõ tanh tách trên đó.

Các thiết bị tiên tiến nhất trên thế giới đều bị máy tính khống chế dưới các thủ đoạn của người điều khiển.

Trong máy tính của cô gái này, một cuộc tấn công vào không gian mạng đang được tiến hành.

Cô ta phải sử dụng một lượng lớn tập tin rác để lấp đầy toàn bộ thiết bị bảo vệ, khiến thiết bị bị tê liệt, đồng thời không thể chuyển sang chế độ hỗ trợ thủ công.

Rất khó để làm được điều này, nó đòi hỏi cả kỹ năng tuyệt vời lẫn kiến thức đầy đủ về hệ thống bảo vệ của bệnh viện Wilson.

Trước khi đến, cô ta đã tìm hiểu về nguồn gốc của những thiết bị này qua một số nguồn đặc biệt.

Chỉ cần biết nguồn gốc, thì có thể tìm ra nhà sản xuất, và thông qua nhà sản xuất, còn có thể có được bản vẽ thiết kế của hệ thống.

Với bản vẽ thiết kế trong tay thì hệ thống này đã không còn bí mật nào nữa.

Chừng năm phút sau, cô gái mỉm cười nhét một cây kẹo mút vào miệng, sau đó nhấn nút tai nghe rồi nói: "Xong rồi!"

Khoảnh khắc tiếp theo, bức tường phía đông của bệnh viện Wilson đã bốc cháy và nổ tung, tiếp theo là bức tường phía tây, sau đó bức tường phía nam và bức tường phía bắc cũng cùng chung số phận.

Có tiếng nổ truyền đến từ mọi hướng, và khói dày đặc bốc lên.

Có gần 80 vệ binh được vũ trang đầy đủ trong bệnh viện Wilson, họ đều được đào tạo bài bản và rất chuyên nghiệp.

Nhưng bây giờ cả bốn nơi trong bệnh viện đều gặp tổn hại bất ngờ, nên đội vệ binh chỉ có thể chia ra thành năm đội nhỏ.

Bốn đội được cử đi xem xét nơi bị tổn hại, còn một đội ở lại bảo vệ vòng trong.

Trong khi đội vệ binh phân tán ra, các thành viên của tiểu đội Tinh Anh cũng đã lẻn vào bên trong thành công.

Vụ nổ ở các bức tường ngoài đã được bố trí từ trước, nên không cần người của tiểu đội canh giữ.

Sau khi sáu người tiến vào vòng trong thành công, theo chỉ dẫn của cô gái bên ngoài, họ có thể dễ dàng tìm thấy phòng thí nghiệm nơi cất giữ thuốc.

Những lính canh gặp phải trên đường đi đều bị bọn họ đánh gục ngay lập tức.

Có thể đánh ngất thì cứ đánh ngất, còn nếu không thể đánh ngất thì chỉ có thể giết.

Suy cho cùng, nơi đây mặc dù không phải chiến trường, nhưng cũng khốc liệt chẳng kém gì chiến trường.

Những vệ binh sẽ không bao giờ lịch sự với những vị khách không mời muốn đột nhập vào bệnh viện Wilson.

Chỉ cần họ thấy không phải người của mình, họ sẽ trực tiếp bắn bỏ.

Súng đạn không có mắt, hơn nữa bọn họ đều nhắm vào những bộ phận trọng yếu trên cơ thể. Truyện Mạt Thế

Vì đối phương đã muốn giết người, thì làm sao chúng ta có thể nhân từ được.

Chỉ trong vòng hai phút, tiểu đội Tinh Anh đã xuyên thủng hàng phòng ngự và đột nhập vào phòng thí nghiệm.

Có nhiều kỹ sư, chuyên gia y học và một số vệ binh trong phòng thí nghiệm chịu trách nhiệm bảo vệ.

Nhưng một số ít người này hoàn toàn không phải là đối thủ của tiểu đội Tinh Anh.

Nếu không có sự hỗ trợ của thiết bị an ninh, các vệ binh sẽ không thể giao tiếp với nhau, nên họ không biết rằng bên trong đã bị đột nhập.

Sau khi vào phòng thí nghiệm, một thành viên của tiểu đội Tinh Anh tóm lấy một trong những chuyên gia y học, chĩa súng vào đầu anh ta và hỏi: "Đâu là loại thuốc đặc biệt có thể kéo dài sự sống ít nhất mười giờ? Chúng tôi chỉ cần thuốc, không muốn làm người khác bị thương, vì vậy hãy hợp tác một chút".

Chuyên gia y học này vẫn tỏ ra rất cứng rắn, bị chĩa súng vào đầu cũng không nói.

Người của tiểu đội Tinh Anh bóp cò không chút do dự, sau đó hỏi đến người thứ hai.

Vẫn không nói, họ lại tiếp tục bóp cò.

Trước sự lạnh lùng đẫm máu đó, rốt cuộc cũng có người chịu không nổi, trước khi bị kê súng lên đầu thì đã run rẩy chỉ ra nơi cất giữ thuốc.

Có thể sau này anh ta sẽ có kết cục tồi tệ, có thể còn phải ngồi tù cả đời, nhưng thà như vậy còn hơn phải chết ngay bây giờ.

Các thành viên của tiểu đội Tinh Anh chạy tới, dùng vũ khí đặc biệt đập vỡ tấm kính cường lực và lấy thuốc ra.

Thuốc được bảo quản trong hộp có nhiệt độ thấp, sau khi mở ra có thể thấy tên và chức năng của thuốc được ghi rõ ràng trên lọ thủy tinh.

Sau khi xác nhận rằng đó không phải là thuốc giả, tiểu đội nhanh chóng rời khỏi phòng thí nghiệm với loại thuốc đó.

Lúc này, các vệ binh đã đi đến bốn bức tường ở bốn phía điều tra tình hình, mới phát hiện ra rằng không có ai ở đó.

Những người này hiểu ra ngay minh đã bị trúng kế điệu hổ ly sơn.

Nhóm người rút lui ngay lập tức, quay lại đối đầu với tiểu đội Tinh Anh.

Một trận chiến khốc liệt nổ ra, hai bên giằng co, bởi vì bên kia đông người, muốn đột phá từ phía trước gần như là điều không thể.

Tuy nhiên, tiểu đội Tinh Anh để có thể được rất nhiều người trên thế giới công nhận, thì đương nhiên họ phải có chiêu thức khác.

Họ vừa chiến đấu vừa rút lui, dần dần bị ép vào khu nhà vệ sinh.

Sau khi sử dụng một vài quả lựu đạn để buộc vệ binh phải rút lui, họ đã đặt một quả mìn nhỏ trong khu nhà.

Sau một tiếng nổ lớn, quả mìn đã nổ tung.

Bọn vệ binh không dám nhanh chóng xông tới, vài quả lựu đạn vừa rồi đã khiến họ phải trả một cái giá rất đau đớn.

Chậm rãi và thận trọng, vệ binh bắn điên cuồng vào cửa khu nhà vệ sinh rồi đá văng nó đi, sau đó bom chớp, bom khói và lựu đạn đều được ném vào.

Tiếng nổ lớn phát ra trong khu nhà vệ sinh, tất cả mọi thứ đều tan thành từng mảnh trong làn khói.

Cảm thấy mọi thứ đã xong xuôi, nhóm vệ binh mới xông vào với vũ khí của họ.

Tuy nhiên, bên trong khu nhà vệ sinh đã phát nổ xập xệ, mọi thứ đều có đủ, chỉ trừ xác của những kẻ đột nhập.

Họ nhìn nhau, rồi lục tục chạy ra theo lệnh của người chỉ huy.

Cuối cùng, dưới đống đổ nát của khu nhà vệ sinh, một đường ống ngầm đã được tìm thấy.

Đường ống này ban đầu bị bỏ phế, sau đó được sử dụng để thoát nước thải, đường ống này được kết nối với mạng lưới nước thải ngầm của thành phố.

Trong tình huống bình thường thì hoàn toàn không thể đi qua đây, bởi vì bên trong đường ống được bịt kín bằng lưới thép dày đặc, ít nhất thì cơ thể người cũng không thể đi qua khe hở nhỏ đó.

Nhưng lúc này, lối vào phía trên đã bị nổ tung, hàng rào thép gai cũng dường như đã bị thứ gì đó làm tan chảy, lộ ra một cái hố lớn không đáy. Đủ loại mùi hôi bốc ra từ đường ống, bên dưới có tiếng nước chảy ào ào.

"Chết tiệt! Đường thoát nước thải ở đây dẫn ra đâu? Mau đi tìm!", người chỉ huy gầm lên.

Phản ứng của anh ta rất nhanh, nhưng khi những người này tìm thấy đoạn cuối của đường ống nước thải, họ phát hiện ra rằng do đường ống dẫn trực tiếp đến hệ thống nước thải của thành phố, mở rộng ra mọi hướng, nên họ không thể biết những kẻ đột nhập đã thoát đi đâu.

Bọn họ chỉ có thể trông chờ vào vận may, cố tìm kiếm từ mọi hướng.

Lúc này, tiểu đội Tinh Anh đã ra khỏi đường ống nước thải.

Mùi hôi thối bốc lên toàn thân cũng không gây ảnh hưởng đến tâm trạng của bọn họ, ngược lại bọn họ còn có tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Sau khi leo lên bờ, cô gái xâm nhập vào hệ thống bảo vệ của bệnh viện Wilson lúc này tay đang vừa ôm laptop vừa bịt mũi, vẻ mặt bất mãn nói: “Sao lần nào cũng chạy ra từ chỗ bẩn thỉu thế này chứ, hôi quá đi!"

Bình luận

Truyện đang đọc