CHẾ TẠO HÀO MÔN

Mà cho dù anh có hồi sinh trở lại thì cũng chẳng ai thấy lạ.

Hoắc Khải mỉm cười chào mấy người rồi nhìn Giang Chí Hạo nói: “Đã lâu không gặp”.

“Đúng là anh sao!”, Giang Chí Hạo bước nhanh đi tới, ôm chặt Hoắc Khải.

Cái ôm cứng như xi măng đè lên khiến Hoắc Khải suýt thì không thở nổi: “Anh định ép tôi đến chết à”.

“Á, xin lỗi, xin lỗi…”, Giang Chí Hạo lúc này mới hoàn hồn trở lại. Anh ấy vội vàng thả tay ra rồi nói với cô bé đang nằm trên giường bệnh: “Linh Linh, xem đây là ai nào, chú Hoắc của con đó!”

Lúc còn lăn lộn ở thị trường chứng khoán thứ cấp thì cũng chỉ bỏ đi tên thật chứ không đổi họ.

Vì cái họ này là gốc rễ của anh, nên dù thế nào anh cũng sẽ không đổi.

Nhưng hiện giờ anh không thể tự xưng là người nhà họ Hoắc nữa rồi, nên đành chỉnh sửa: “Chú Lý”.

“Chú Lý?”, Giang Chí Hạo ngẩn ra rồi ồ lên và nói: “Thôi được, sao cũng được hết”.

Hoắc Khải quay ra nhìn cô bé đang nằm trên giường bệnh.

Cô bé gầy yếu từng đi sau đuôi anh đòi ăn kẹo bông giờ đã trở nên duyên dáng đáng yêu.

Lúc Hoắc Khải mới gặp Giang Chí Hạo, Linh Linh chỉ có bốn, năm tuổi. Hơn mười năm trôi qua, cô bé cũng đã trưởng thành.

Thân hình của cô bé thừa hưởng từ gen của Chung Giai Vi nhưng rõ ràng là còn đẹp hơn cả mẹ nó.

Chỉ mới mười lăm tuổi mà đã vô cùng xinh đẹp lộng lẫy. Chẳng cần tô son điểm phấn nhưng cũng lộ hết được các nét đẹp ra.

Nhưng sắc mặt của cô bé có phần trắng bệch, nửa bên mặt còn đang bịt vải, đôi mắt to đen láy của cô bé tò mò nhìn Hoắc Khải.

Người có thể khiến bố kích động như thế, mà lại mang họ Hoắc thì chỉ có một.

Nhưng người này khác hẳn với chú Hoắc trong trí nhớ của cô bé.

Điều duy nhất khiến cô bé nảy sinh hồi ức chính là ánh mắt.

Bất kể một người có thay đổi về tướng mạo hay âm thanh thì ánh mắt và thần thái cũng sẽ không lừa ai và cũng không lừa nổi ai.

Như một diễn viên có thể diễn ra hàng trăm loại cảm xúc nhưng lại không diễn thành người khác 100% được.

“Đã lâu không gặp, lớn thế này rồi cơ đấy”, Hoắc Khải mỉm cười nói: “Nhưng sao vẫn gầy vậy hả, lão Giang, anh chăm con kiểu gì thế”.

Giang Chí Hạo cười hề hề, gãi ót theo thói quen và đáp: “Con bé cứ vậy đấy, ăn kiểu gì cũng không mập được”.

“Tôi thấy có mà tay nghề nấu ăn của anh kém quá nên con bé mới gầy vậy đấy”, Vương Vũ Hành nói.

“Linh ta linh tinh! Tôi nấu hơi bị ngon đấy, không tin cậu hỏi Linh Linh mà xem!”, Giang Chí Hạo trừng mắt nói.

Mấy người đều bật cười thành tiếng. Giang Chí Hạo là một người xuề xòa thẳng tính, có nhiều lúc người ta nói đùa nhưng anh ấy lại tưởng thật.

Không khí trong phòng bệnh đã trở nên hòa hợp hơn kể từ khi Hoắc Khải đến.

Điều duy nhất không hòa hợp chắc là đám khách không mời mà đến kia.

Mấy người Hoắc Khải nói chuyện càng vui thì bọn họ càng khó chịu. Họ còn chưa đi đâu đấy, sao mấy người nói chuyện vui vẻ thế, không coi bọn này ra gì à?

Nhất là cái thằng nhóc kia. Với bản tính điên cuồng, không sợ trời không sợ đất, lại thêm lúc này đang khó chịu nên cậu ta bèn thét lên: “Nè, mấy người bị mù hay sao mà không thấy chúng tôi?”

Vương Vũ Hành nhìn thẳng vào cậu ta và nói: “Mày mới mù ấy. Mày là cái quái gì? Ai quan tâm mà ở đâu hả. Còn nói nữa là ông đánh chết đấy có tin không!”

“Có giỏi thì qua đây mà thử! Để xem ai đánh ai nào!”, thằng nhóc vẫn kiêu ngạo đáp lại.

Với tính cách của Vương Vũ Hành thì làm sao mà chịu nổi, lập tức muốn xông tới đánh nhau. Dù sao có Giang Chí Hạo ở đó thì cũng chẳng sợ bị thiệt.

Cho đến giờ, lần nào “đánh hội đồng” mà có Giang Chí Hạo tham gia vào thì sẽ không bao giờ thua.

Đánh được đỡ được, còn mạnh hơn cả “giáp thịt” trong trò chơi điện tử.

Nhưng Hoắc Khải ở đây, mà đây còn là bệnh viện, sao có thể để bọn họ đánh nhau được. Thế là anh vươn tay ra ngăn Vương Vũ Hành lại.

Nếu là người khác ngăn cản, cho dù là Mã Chấn Xuyên hay Giang Chí Hạo thì Vương Vũ Hành sẽ không thèm để ý. Nhưng chỉ cần Hoắc Khải hành động thì cậu ta sẽ dừng lại mọi động tác. Đây chính là uy quyền.

Nhìn cái thằng nhóc vẻ mặt kiêu ngạo phía trước, Hoắc Khải vẫn mỉm cười nói: “Cậu có từng nghĩ cuộc sống khi mình nghèo rớt mồng tơi nó sẽ thế nào không?”

“Cái bọn nghèo rách nhà mấy người không biết kiếm tiền thì thôi, còn đến đây trù ẻo tôi? Nói chuyện khắm không ngửi được. Số tiền bố tôi kiếm được một ngày còn nhiều hơn tiền hai người kiếm cả đời đấy. Muốn thấy tôi nghèo kiết xác á, hay là chú chỉ biết mỗi cái thành ngữ này thôi? Vô dụng!”

Lời nói của thằng nhóc khó nghe vô cùng.

Cậu ta vừa nói xong thì cổ áo đã bị nắm lên.

Khuôn mặt to lớn của Giang Chí Hạo dán sát vào mặt thằng nhóc, giọng của anh ấy trầm đến mức muốn làm hỏng lỗ tai của người ta: “Mày thèm đòn quá phải không”.

Lúc này mấy tên mặc vest đen mới phản ứng lại, vội vàng đi lên đẩy Giang Chí Hạo ra ngoài. Nhưng Giang Chí Hạo chỉ dùng một tay đẩy là mấy tên đó đã ngã nhào ra đất, cảm giác như bị đụng phải máy xúc vậy.

Sức mạnh của Giang Chí Hạo được tôi luyện từ công trường.

Người khác vác một lần được một bao xi măng 25kg.

Còn anh ấy thì tận sáu bao 150kg mà nhẹ như bỡn. Có những lúc bộc phát sức mạnh thì anh ấy còn vác được những tám, chín bao.

Giang Chí Hạo chính là đại biểu phi nhân loại tại công trường năm đó.

Cho dù hiện giờ anh ấy không còn vác xi măng nữa, nhưng vẫn mạnh mẽ như cũ. Mấy người bình thường dù có được huấn luyện cỡ nào thì cũng không đỡ nổi sức mạnh của Giang Chí Hạo.

Thằng nhóc bị nắm lấy cổ áo đến mức hơi khó thở.

Từ trước đến giờ, Giang Chí Hạo luôn mang dáng vẻ im lặng trước mặt cậu ta. Mỗi một lần họp phụ huynh thì đều không nói không rằng, khiến người ta tưởng Giang Chí Hạo là người câm.

Cho dù Linh Linh bị cậu ta đánh cho thương tích thì Giang Chí Hạo cũng không hề tức giận.

Thằng nhóc này nghĩ rằng đây thật sự là một tên vô dụng, có thể bắt nạt thoải mái.

Nhưng bây giờ Giang Chí Hạo lại tức giận.

Không phải vì con gái của mình mà là vì một người lạ vừa mới vào phòng chưa đến năm phút.

Sức lực của Giang Chí Hạo quá lớn, cho dù chỉ là nắm cổ áo nhưng cũng khiến thằng nhóc không thở nổi. Nhất là khi nhìn thấy nắm đấm to tổ bố của Giang Chí Hạo, tim cậu ta đập càng mạnh hơn. Cậu ta cảm giác rằng nếu mà bị đấm thì chắc sẽ bị ngu đi luôn mất.

Cũng may Hoắc Khải lên tiếng: “Lão Giang, bạo lực không giải quyết được vấn đề gì đâu, thả cậu ta ra đi”.

Hoắc Khải vừa nói xong, Giang Chí Hạo cũng giống hệt Vương Vũ Hành, dừng động tác lại.

Anh ấy thả thằng nhóc ra rồi lùi về bên cạnh Hoắc Khải.

Thằng nhóc nắm lấy cổ và cổ áo mình, cả khuôn mặt đỏ gay, cảm giác xấu hổ vô cùng.

Khi cậu ta vừa định nói mấy câu hằn học để lấy lại mặt mũi thì Hoắc Khải lại lên tiếng: “Bất kể cậu nghĩ thế nào thì tôi vẫn muốn nhờ cậu chuyển lời đến bố cậu, bảo ông ta chuẩn bị đi, sắp có sấm sét rồi đấy”.

Thằng nhóc không hiểu Hoắc Khải đang nói gì, chỉ biết đây là một câu mang ý uy hiếp.

Cậu ta nhổ một bãi nước bọt rồi nói: “Chú nghĩ chú là ai mà tôi phải chuyển lời hộ!”

“Không phải chuyển giúp tôi mà là giúp bố cậu. Dĩ nhiên là cậu có thể không hiểu, cho nên tôi cũng không định giải thích làm gì. Giờ cậu đi được rồi đấy”, Hoắc Khải nghiêng người tạo một lối đi.

Thằng nhóc đang định nói thêm mấy câu thì lại bị người đàn ông trung niên kia kéo áo, nói nhỏ: “Quân tử trả thù mười năm không muộn. Chúng ta đi trước đã, vẫn còn cơ hội trị bọn này mà”.

Biểu hiện ban nãy của Giang Chí Hạo khiến người đàn ông trung niên này sợ hết hồn.

Mặc dù hắn chỉ là một luật sư nhưng vẫn thấy được sức khủng bố của Giang Chí Hạo.

Mấy tên mặc vest đen kia đều là tán thủ nghỉ hưu, bình thường có thể lấy một địch bốn, năm. Hiện giờ Giang Chí Hạo lại đánh bay bọn họ dễ dàng chỉ với một cú đấm.

Sức mạnh như vậy, chỉ cần chạm nhẹ một cái là bản thân cũng ăn đủ.

Chỉ có kẻ ngu mới cố đấm ăn xôi mà thôi.

Thằng nhóc cũng hiểu được chuyện này, nhưng cậu ta không giỏi nhẫn nhịn như người đàn ông trung niên.

Cậu ta tiếp tục nhổ một bãi nước bọt về phía Hoắc Khải, Giang Chí Hạo lập tức giương nắm đấm lên khiến cậu ta sợ rụt cổ lại. Sau đó, cảm giác động tác của mình thật đáng xấu hổ thì lại hừ một tiếng rồi mới rời đi dưới sự bảo vệ của mấy tên mặc vest đen.

Lúc ra ngoài, mấy tên đó mặt đầy cảnh giác, thậm chí còn nhìn Giang Chí Hạo với ánh mắt sợ hãi.

Sức mạnh của người đàn ông này thật đáng sợ.

Khi rời khỏi phòng bệnh, thằng nhóc lập tức hỏi người đàn ông trung niên bên cạnh: “Chúng ta cứ đi như vậy sao?”

“Đi chứ, không lẽ lại đánh nhau với bọn họ thật? Đâu cần thiết đâu. Tôi đã tra cái người họ Giang này rồi, không có gia cảnh gì hết, xử lý không khó đâu, việc gì phải đánh nhau với cái loại này chứ”, người đàn ông trung niên nói.

Thằng nhóc hừ một tiếng rồi đáp: “Vậy chú phải chơi chết cái đám đó cho tôi! Dám động vào tôi thì đúng là chán sống rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc