CHẾ TẠO HÀO MÔN

Hoắc Khải nói với lão ta vài câu chiếu lệ, sau đó bảo Mã Tuấn Quý tìm cửa hàng in ấn hợp đồng, để tránh cảnh đêm dài lắm mộng. Chương Gia Cường, Chương Viên Côn cùng những người khác không dám giữ anh lại, nên chỉ có thể nhìn bọn họ rời đi.

Sau khi bọn họ đi được một đoạn xa, Chương Viên Côn bất mãn lầm bầm: "Loại người gì đây, đã cho miễn phí còn không cần, lại muốn vứt đi!"

"Còn đứng đó nói nhảm hả!”, Chương Gia Cường lại đánh vào sau gáy của hắn rồi nói: “Mau nhanh chóng dọn đi. Đừng có mà để một đống rác ở đây làm cho người ta không vui!"

Ở bên kia, Hoắc Khải đang cùng Mã Tuấn Quý đi tìm một cửa hàng in ấn thì người môi giới chạy tới.

Khi Chương Gia Cường chạy đến gây sự, anh ta chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, lúc này nhận ra mọi chuyện khác xa với những gì mình nghĩ, anh ta liền vội vàng quay lại định nịnh nọt Hoắc Khải.

Tuy nhiên, chưa đợi Hoắc Khải lên tiếng, Mã Tuấn Quý đã chế nhạo nói: "Vừa rồi không phải chạy rất nhanh sao? Quay lại đây làm gì?"

"Chú Mã cứ nói vậy, một người nhỏ bé như tôi làm sao có thể so với anh Lý đây. Anh Lý vững chãi như núi Thái Sơn, còn tôi chỉ là một người môi giới nhỏ nhoi", người môi giới cất tiếng nịnh nọt Hoắc Khải, như sắp tâng bốc anh lên đến tận mây xanh.

Hoắc Khải thì không có phản ứng gì, thậm chí còn không thèm đáp lời anh ta.

Trước đây còn đánh giá người môi giới này cũng không tệ lắm, bây giờ nhìn lại, đúng là lúc đó anh đã đánh giá quá cao anh ta.

Người môi giới ở đó hồi lâu cũng không có người để ý tới, có thể là do cảm thấy xấu hổ nên tự động chuyển đề tài.

"Anh Lý vừa rồi có vẻ đã xem xét xong toàn bộ nhỉ? Anh có cảm thấy hài lòng không? Thấy hai người đi cùng nhau, có vẻ như mọi chuyện đều đã giải quyết xong xuôi", người môi giới hỏi.

Mã Tuấn Quý có hơi thiếu kiên nhẫn với người này, liền nói: "Cậu phiền phức quá, không có việc gì nữa thì đi chỗ khác đi, đừng có đứng đó cản đường nữa!"

"Chú xem kìa, tôi chỉ muốn hai người làm việc với nhau được thuận tiện hơn thôi. Nếu như hai người đã bàn xong rồi, có thể ký hợp đồng ngay bây giờ, chú nhìn đi, hợp đồng tôi cũng đã in ra đây rồi", người môi giới vừa nói vừa vội vàng từ trong túi xách lấy ra ba bản hợp đồng.

Mã Tuấn Quý không trả lời, chỉ nhìn sang Hoắc Khải.

Hoắc Khải không có dự định tiếp nhận hợp đồng này, nhìn về phía người môi giới nói: "Tôi sẽ tự mình in hợp đồng, cho nên không cần làm phiền đến anh".

Người môi giới cũng biết hành động vừa rồi của mình đã gây khó chịu cho hai người này, nên gượng gạo thu hồi hợp đồng, nhưng vẫn cắn răng hỏi câu mà mình muốn hỏi nhất: "Còn phí môi giới..."

Theo như ý của anh ta, tiền hoa hồng chỉ lấy một nửa cũng được, dẫu sao bản thân làm như vậy quả thật cũng không đúng lắm. Làm sao có thể đem khách hàng ném đi vào thời khắc mấu chốt mà một mình chạy trốn được.

Nhưng Hoắc Khải là một người rất nguyên tắc, nếu như đã chạy trốn thì đừng quay lại. Dù có quay trở lại thì anh cũng coi như không quen.

Cho nên, anh đã rất dứt khoát nói: "Tôi đã nói rồi, anh bỏ đi thì chuyện này liền không liên quan gì đến anh nữa, bao gồm cả chuyện thuê mặt bằng. Nếu như không còn vấn đề gì khác, chúng tôi còn có chuyện phải làm, xin phép đi trước".

Sau cùng, Hoắc Khải và Mã Tuấn Quý thẳng thừng rời đi.

Người môi giới chần chừ một chút, cuối cùng vẫn không dám ngăn bọn họ lại.

Thường ngày gặp phải chuyện như vậy, anh ta nhất định sẽ ngăn cản người ta, dù sao mặt bằng cũng là do anh ta giới thiệu, phải chi tiền hoa hồng chứ.

Nhưng mà, Hoắc Khải này có thể dằn mặt cả Chương Gia Cường, anh ta đã không dám khiêu khích Chương Gia Cường, tất nhiên cũng sẽ không dám khiêu khích Hoắc Khải.

Đối với một mặt bằng rộng hai trăm mét vuông, hoa hồng của người môi giới thường bằng tiền thuê một tháng, khoảng mười sáu ngàn.

Nhìn bóng lưng rời đi của Hoắc Khải và Mã Tuấn Quý, người môi giới tỏ vẻ buồn bực lắm, nhưng cũng không thể làm gì.

Anh ta bây giờ chỉ muốn tự tát vào mặt của mình, trước đó sao lại run sợ như vậy! Nếu như anh ta lúc đó chịu đồng cam cộng khổ với Hoắc Khải, bây giờ nhất định là đã cầm được trong tay mười sáu ngàn rồi, lại còn có thể kết giao được với một ông lớn như vậy.

Bây giờ thì hay rồi, đừng nói đến một xu tiền hoa hồng cũng không cầm được, lại còn làm mất lòng người ta. Sau này mà người đó có muốn tìm chỗ thuê mặt bằng cũng sẽ không bao giờ tìm đến anh ta.

Chuyện này đối với Hoắc Khải mà nói cũng chỉ là chuyện thường tình trong cuộc sống, nên anh hoàn toàn không quan tâm đến nó. Người môi giới kia có nghĩ như thế nào cũng không liên quan đến anh, mà anh cũng lười cân nhắc.

Trong hang cọp, nếu như đã lựa chọn để lại người khác ở đó mà một mình chạy trốn, thì cũng nên hiểu rằng đã không còn có quan hệ gì với nhau nữa, đây là nguyên tắc cơ bản nhất của cuộc sống.

Ngay sau đó, Hoắc Khải đến cửa hàng in ấn, tải xuống một hợp đồng mẫu và in ra hai bản sau khi thực hiện một số sửa đổi nhỏ.

“Chú đọc đi, nếu không có vấn đề gì, thì có thể ký tên rồi lăn dấu vân tay”, Hoắc Khải nói.

Mã Tuấn Quý nhận lấy hợp đồng, không thèm nhìn đã cầm bút ký lên: "Cậu Lý đã làm việc thì tôi có gì mà không yên tâm kia chứ. Không cần đọc, không làm trễ thời gian của cậu nữa".

Ông ta nhanh chóng ký tên vào, rồi lăn dấu tay màu đỏ vào chỗ chỉ định của hợp đồng thuê mặt bằng. Sau đó Mã Tuấn Quý đưa bản hợp đồng cho Hoắc Khải rồi nói: "Lần này thật cảm ơn cậu Lý quá, nếu không có cậu thì không biết phải tranh cãi ầm ĩ đến lúc nào mới xong. Hay là như vầy đi, tôi mời cậu dùng bữa, cậu cứ tùy ý chọn địa điểm!"

Hoắc Khải lắc đầu nói: "Tôi còn có việc phải làm, hẹn chú lại hôm khác".

Mặc dù Mã Tuấn Quý chỉ là một người bình thường, cũng không có bản lĩnh gì lớn, nhưng ông ta vẫn có thể kiên định với ý kiến của mình trước sự đe dọa của Chương Gia Cường, điều này cũng coi là đã đáp ứng được yêu cầu của Hoắc Khải. Bên cạnh đó, trong năm năm tới, anh sẽ phải làm việc ở chỗ mà ông ta cho thuê, nên việc duy trì một mối quan hệ tốt đẹp với ông ta cũng không gây hại gì.

Giải quyết xong vụ hợp đồng thuê mặt bằng, Hoắc Khải không về nhà ngay mà đến một công ty trang trí.

Cửa tiệm đã bị Chương Viên Côn làm cho lộn xộn, các khu vực chức năng hoàn toàn khác so với những gì mà Hoắc Khải mong đợi, nên chúng phải được cải tạo lại.

Sau khi nói chuyện với công ty trang trí một lúc, chắc chắn rằng nhà thiết kế đã hiểu yêu cầu của mình, Hoắc Khải mới rời đi.

Công việc phục dựng cụ thể chỉ có thể được bắt đầu sau khi người của công ty trang trí đến chỗ của Mã Tuấn Quý để đo đạc cửa tiệm, sớm nhất thì cũng phải là ngày mốt mới xong.

Do tính gấp rút của kế hoạch, Hoắc Khải đã nói rõ với công ty trang trí là từ bản vẽ đến khi hoàn thành thì phải làm xong trong một tuần. Không cần biết công ty sử dụng bao nhiêu người hoặc thực hiện như thế nào, miễn là có thể hoàn thành đúng hạn, tiền bạc không phải là vấn đề.

Khi vừa bước ra khỏi công ty trang trí, Hoắc Khải nhận được cuộc gọi từ Đường Thế Minh.

Trong điện thoại, giọng nói của Đường Thế Minh nghe rất nặng nề: "Giáo sư xảy ra chuyện rồi, mong cậu đến bệnh viện càng sớm càng tốt".

“Đã xảy ra chuyện gì?”, Hoắc Khải hỏi.

Đường Thế Minh nói sơ qua cho Hoắc Khải biết về vấn đề này. Thì ra nhà của Triệu Vĩnh An đã bốc cháy, vì địa hình ở đó phức tạp, các con hẻm dài và hẹp, lại còn có một chiếc xe ba bánh đậu bên đường khiến xe cứu hỏa khó có thể đi qua nhanh chóng.

Khi xe cứu hỏa khó khăn đến nơi, thì căn nhà đã cháy rụi.

Lửa cháy đỏ rực cả một nửa bầu trời, may mà Triệu Vĩnh An được Đường Thế Minh cứu ra kịp thời, tuy tay chân bị bỏng nhưng tính mạng không đến nỗi nguy kịch.

Tuy nhiên, những cổ vật quý giá được lưu giữ trong nhà đều đã bị hủy hoại.

Chỉ tính riêng thiệt hại của những thứ này cũng có thể lên đến ít nhất hàng trăm triệu.

May mắn thay, một số văn vật cổ quý hơn đã được đặt trước để tặng miễn phí cho các viện bảo tàng lớn, nên ông ấy đã cất chúng trong két sắt của ngân hàng. Nếu không, đây sẽ là mất mát đau thương nhất trong lĩnh vực cổ vật của lịch sử cận đại ở trong nước!

Vị giáo sư già hiện đang điều trị trong bệnh viện, do ngôi nhà và bộ sưu tập cả đời của ông ấy đã bị phá hỏng khiến cho tinh thần của ông ấy lúc này vô cùng tồi tệ.

Trái tim của Hoắc Khải run lên. Không nói thêm gì nữa, anh cúp máy và chạy nhanh đến bệnh viện.

Khi anh đến bệnh viện, lối vào của khoa điều trị nội trú chật ních xe cộ đủ màu sắc, cùng những tài xế mặc vest vừa hút thuốc vừa nói chuyện với nhau ở đó.

Sau khi Hoắc Khải lên lầu, bước ra khỏi cửa thang máy thì thấy trên hành lang cũng chật cứng người.

Những người này đều ăn mặc rất chỉnh tề, cả người đều toát ra khí chất ấn tượng, chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết không phải là người thường.

Hoắc Khải định bước tới, nhưng lại bị một người vươn tay ra ngăn lại: "Không được đi qua đây, hãy đi vòng qua hướng khác".

Hoắc Khải mắt nhìn người đàn ông, đại khái đánh giá anh ta là một vệ sĩ, liền nói: "Tôi biết giáo sư Triệu, tôi đến thăm ông ấy".

Nghe vậy, mọi người gần đó đều quay đầu nhìn sang.

Triệu Vĩnh An muốn tìm một học trò để thừa kế di sản của ông ấy, có rất nhiều lời đồn đại về việc này. Bất kể ông ấy có thừa nhận hay không, mọi người đều khẳng định rằng khi ông ấy chết đi sẽ có một người học trò được kế thừa cơ nghiệp.

Vì vậy, khi Triệu Vĩnh An xảy ra chuyện, một đám người đã đến đó để tỏ lòng kính yêu đối với ông ấy.

Đối với bọn họ, tất cả mọi người đến bệnh viện hôm nay đều là đối thủ, đương nhiên càng nên chú ý.

Trong thực tế, các đối thủ cạnh tranh khác đều có hiểu biết ít nhiều về nhau, nhưng hầu như không có ai biết Hoắc Khải là ai cả.

Bình luận

Truyện đang đọc