CHẾ TẠO HÀO MÔN

Hoắc Khải thở dài nói với Nhạc Văn Văn: “Cháu về nhà

với mẹ trước đi, hai ngày nữa chú sẽ nấu cho cháu đồ ăn

ngon”.

Cố Phi Dương ngẩng đầu nhìn anh, do dự như muốn

nói điều gì đó, nhưng cuối cùng cũng không đủ dũng khí

để nói lời từ chối, vì vậy cô ấy chỉ có thể mạnh mẽ kéo

con gái mình đi.

Nhạc Văn Văn cũng không giãy giụa nữa, chỉ vừa khóc

vừa hét lên với Hoắc Khải: “Chú Lý, chú nhất định phải tới

đó!”

Ninh Thần bước ra cửa. Nhìn bóng lưng không hòa

thuận của hai mẹ con Cố Phi Dương, cô thở dài: “Cô Cố

này có lòng tự trọng cao quá. Văn Văn chỉ muốn ăn những

món ăn do anh nấu, mà cô ấy lại nỡ lòng nào đánh con bé

như vậy”.

“Không phải là lòng tự trọng quá cao, mà là quá tự ti”,

Hoắc Khải nói.

“Hả?”, Ninh Thần hơi sững sờ, cô rõ ràng vẫn chưa thể

phân biệt được thế nào là lòng tự trọng cao còn thế nào là

tự tỉ.

Nhưng đối với Hoắc Khải mà nói, đây là điều có thể

nhìn thấy ngay trong nháy mắt.

Cố Phi Dương rõ ràng đang cho rằng việc con gái

mình ồn ào và muốn ăn thức ăn của người khác là điều

đáng xấu hổ, vì vậy nên cô ấy cảm thấy rất tự ti. Nhìn thấy

Hoắc Khải, cô ấy lại càng thêm hoảng loạn không thôi.

Không có cách nào khác tốt hơn để giải quyết vấn đề,

nên chỉ có thể lựa chọn bạo lực để giải quyết vấn đề.

Cũng giống như lần trước, khi Nhạc Văn Văn bỏ nhà đi

trong đêm mưa, ngay khi tìm thấy cô bé, Cố Phi Dương

cũng đã xông lên và đánh cô bé. Nhưng sau khi đánh

xong, cô ấy liền ôm con gái của mình mà khóc lóc thảm

thiết.

Cách giải quyết mọi việc của cô ấy rất thẳng thừng,

nói một cách chính xác hơn thì đó chính là sự trốn tránh.

Bởi vì cô ấy không có đủ tự tin để sử dụng lời nói hoặc

những cách khác nhẹ nhàng hơn để giải quyết những việc

này, sự thiếu tự tin tột độ chính là nguồn gốc của bạo lực.

Mặc dù không biết nhiều về lĩnh vực phân tích tâm lý,

nhưng Ninh Thần vẫn nói: “Vậy thì ngày mai anh mua chút

đồ ăn đến gặp cô bé nhé. Thật đáng thương, còn nhỏ như

vậy mà bố đã không còn, chuyện này không thể trách cô

bé được. Ngay cả em cũng cảm thấy đau lòng thay cho

cô bé”.

Ninh Thần là một người phụ nữ rất tốt bụng, nhưng

mà thứ tình mẫu tử này của cô lại ban phát quá tràn lan,

Hoắc Khải không lập tức đồng ý với cô mà chỉ nói:

“Chuyện đó nói sau đi, hai mẹ con đã ăn cơm chưa? Hay

là anh làm món sườn xào chua ngọt cho hai mẹ con nhé?

Anh vừa mới đi chợ mua đồ về đây”.

“Anh vừa đi công tác về mà không lo nghỉ ngơi cho

tốt, lại còn đi chợ nữa”, Ninh Thần lo lắng nói.

“Cũng không phải là quá mệt mỏi, làm việc ở đâu cũng

giống nhau mà”.

Lúc này Đường Đường mới đi tới, nắm lấy tay Hoắc

Khải, nét mặt buồn buồn hỏi: “Bố ơi, sau khi bố làm món

sườn xào chua ngọt, con có thể mang đến trường cho

Văn Văn không? Cậu ấy đặc biệt thích món sườn xào chua

ngọt do bố nấu!”

“Tất nhiên là được rồi”, Hoắc Khải xoa nhẹ mái tóc

mềm mại của cô bé, chắc chắn rằng sự lương thiện của

con gái anh là do di truyền từ mẹ Ninh Thần.

Anh hy vọng có thể bảo vệ sự lương thiện đó mãi mãi,

bởi vì đây là điều mà anh coi trọng nhất.

Mặt khác, giống y như Hoắc Khải đã nói, sau khi đi

được một đoạn đường, Cố Phi Dương liền ngồi xổm xuống

và ôm Nhạc Văn Văn, cô bé vẫn đang khóc. Cô ấy hỏi con

gái mình một cách đau khổ: “Có đau lắm không? Xin lỗi

con, mẹ không nên đánh con như vậy…”

Một bên má của Nhạc Văn Văn đã in dấu năm ngón

tay, mỗi lần nhìn vào đó, Cố Phi Dương đều muốn tự tát

mình.

Là bản thân cô ấy vô dụng, tại sao lại trút lên người

của con gái kia chứ?

Vốn dĩ khi Ninh Thần gọi điện cho cô ấy và nói rằng

Nhạc Văn Văn đã đến nhà bên đó, cô ấy đã không nghĩ gì

nhiều ngoài sự xấu hổ.

Vậy nên khi ở đó, cô ấy đã luôn miệng giục con gái rời

đi mà không thèm nghĩ ngợi điều gì.

Khoảnh khắc khi Hoắc Khải bước vào nhà, trong lòng

Cố Phi Dương liền cảm thấy khó chịu, không ngăn được

sự tự tỉ và hoảng loạn đang dâng trào.

Cô ấy không muốn Hoắc Khải thấy mình trong bộ

dạng xấu hổ như vậy, cũng không muốn anh nghĩ rằng

con gái của mình ngay cả nhà cũng không muốn về, chỉ

muốn đến nhà anh ăn cơm.

Xấu hổ làm sao!

Nhưng Cố Phi Dương đã không có cách nào tốt hơn

để thuyết phục con gái rời đi, cuối cùng đành phải tát cô

bé.

Thật ra, sau cái tát đó, cô ấy đã rất hối hận

Nhưng trước mặt Hoắc Khải và Ninh Thần, cô ấy

không thể tỏ ra mềm lòng.

Đây là nhà của người khác. Điều cô ấy phải làm là đưa

con gái mình rời đi để không làm phiền cuộc sống hạnh

phúc của nhà người ta.

Mọi buồn phiền đều phải tự mình gánh chịu, suy cho

cùng đây cũng không phải trách nhiệm của người khác,

người khác không có nghĩa vụ phải gánh chịu bất cứ điều

gì cho nỗi đau của bản thân cô ấy.

Sự khác biệt giữa lòng tự trọng thái quá và sự tự tỉ chỉ

cách nhau một gang tấc. Nỗi ám ảnh của Cố Phi Dương

đã khiến cho cô ấy không thể đối mặt với Hoắc Khải trong

tình huống như vậy.

Đặc biệt là khi cô nhìn thấy Hoắc Khải tặng hoa cho

Ninh Thần. Anh đã thể hiện khía cạnh một người chồng

tốt khiến cho Cố Phi Dương cảm thấy rằng việc con gái

mình đến đây để phá rối cuộc sống của người khác chính

là một tội lỗi.

Anh là một người đàn ông tốt. Làm sao mẹ con cô có

thể tiếp tục quấy rầy gia đình của anh?

Chỉ là sau khi bước ra khỏi nhà của bọn họ, Cố Phi

Dương không thể không an ủi con gái mình.

Nhạc Văn Văn không ngừng nức nở, ôm cổ Cố Phi

Dương, nghẹn ngào nói: “Mẹ ơi, con chỉ muốn ăn những

món do chú Lý nấu… con, con không muốn làm mẹ tức

giận”.

Cố Phi Dương rất hối hận vì hành động thiếu tinh tế

của mình đối với con gái, nên ôm chặt Nhạc Văn Văn. Đôi

mắt của cô ấy đỏ hoe, nước mắt không kiểm được mà

chảy ra: “Xin lỗi con, mẹ không nên đánh con. Nhưng

chúng ta thật sự không nên tùy tiện đến nhà người khác.

Đặc biệt là chú Lý, con không nên đến tìm chú ấy nữa”.

“Nhưng mà, con thích chú Lý…”, Nhạc Văn Văn ôm mẹ,

nghẹn ngào nói: “Đường Đường nói con cũng có thể gọi

chú ấy là bố”.

“Không thể được!”

Cố Phi Dương đột ngột đứng thẳng dậy, mở to hai mắt

như một con nai nhỏ sợ hãi, vội vàng nói: “Cái này không

được phép! Chú ấy không phải là bố của con, con đã có

bố của mình đàng hoàng!”

“Nhưng… con chưa từng gặp bố, chú Lý, chú ấy thật

sự giống…”

“Mẹ đã nói, chú ấy không phải là bố của con! Trước

đây không phải, bây giờ không phải, sau này cũng không

phải!”, Cố Phi Dương đứng lên, nét mặt lạnh băng, toàn

thân khẽ run.

Mãi cho đến lúc này, cô ấy mới nhận ra rằng sự phụ

thuộc của con gái cô ấy đối với người đàn ông đó là ngoài

sức tưởng tượng của cô ấy.

Có lẽ là bởi vì cô bé thiếu thốn tình thương của bố,

cho nên khi tình cờ gặp được một người đàn ông tốt, tự

nhiên liền không khỏi mong muốn có được một người bố

giống như vậy.

Nhưng Cố Phi Dương biết rằng điều này là không thể.

Người đàn ông ấy hiện tại đang rất hạnh phúc. Là cô

ấy đã tận mắt nhìn thấy, đôi vợ chồng này không thể nào

ly hôn được.

Không, cho dù bọn họ có ly hôn hay không cũng

không liên quan đến hai mẹ con cô!

Dù thế nào đi nữa thì Cố Phi Dương cũng không chấp

nhận việc trở thành kẻ thứ ba chen chân vào gia đình của

người khác.

Đây chính là những điều mà cô ấy đã được dạy từ khi

còn nhỏ.

Sau cái chết của chồng, cô ấy đã không bao giờ nghĩ

đến việc tìm một người đàn ông khác làm chỗ dựa, vẫn

luôn giữ gìn danh tiết của mình để tưởng nhớ mối tình đã

qua.

Vì vậy, cô ấy đã vô cùng thận trọng, chỉ giữ một

khoảng cách vừa đủ với Hoắc Khải, ngay cả khi cần giúp

đỡ nhất, cô ấy cũng không nói chuyện với Hoắc Khải.

Nhìn thấy con gái vô cùng phụ thuộc vào người đàn ông

này, cô ấy đã chọn cách che đi sự hoảng loạn của mình

bằng sự tức giận và gầm lên.

Nhìn thấy mẹ tức giận, Nhạc Văn Văn có chút hụt

hãng, chỉ biết lặp lại: “Đường Đường nói không sao…”

Ở trong lớp, ngoại trừ Đường Đường và Phương Minh

ra thì không có bạn nào thân thiết với cô bé hơn cả.

Đường Đường xinh xắn hiểu chuyện, vừa tốt bụng lại

hào phóng, cũng là cô bé được yêu thích nhất trong lớp.

Nhạc Văn Văn rất ngưỡng mộ người bạn nhỏ này của

mình, vì vậy cô bé rất hy vọng sẽ có cùng một người bố

với người bạn nhỏ của mình, và người bố này thật là tốt.

Nhiều ngày đã trôi qua, nhưng Nhạc Văn Văn vẫn chưa

bao giờ quên được trong đêm mưa gió sấm chớp ấy, bóng

dáng của chú đang chạy trong mưa to, gọi tên cô bé.

Như một sự cao cả, tràn đầy cảm giác an toàn của

người bố mang lại cho cô bé.

Chú Lý đáng ra phải là bố của cô bé!

Đầu óc non nớt của cô bé không có ý tưởng nào khác,

chỉ có một mong muốn đơn giản và trong sáng như thế.

Chỉ là đối với Cố Phi Dương, ước muốn như vậy là một

điều xa xỉ phi thực tế.

Cô ấy thậm chí còn cảm thấy sợ hãi về điều đó, nếu

như con gái của cô ấy dựa dẫm quá nhiều vào anh thì

sao?

Liệu có một ngày nào đó, cô ấy cũng không thể tự

kiểm chế bản thân giống như con gái mình, cũng không

còn có thể kiểm soát trái tim của mình nữa?

Cố Phi Dương biết rất rõ rằng cô ấy có ấn tượng tốt

với Hoắc Khải, nhưng đó chỉ là do sự trống trải lâu ngày

và sự ghen tị với hạnh phúc của Ninh Thần.

Điều đó còn chưa phải là sự yêu thích, chứ đừng nói

đến tình yêu thật sự.

Cô ấy có thể có ấn tượng tốt với bất kỳ ai, nhưng cô

ấy không thể dễ dàng nảy sinh tình yêu với một người đàn

ông.

Nhìn con gái mắt đẫm lệ, ánh mắt Cố Phi Dương có

chút thay đổi, trở nên kiên định hơn.

Chuyện này không được phép tiếp diễn nữa, con gái

của mình cứ sa đà như thế này, cô ấy cũng sẽ không chắc

chắn bản thân có thể đứng vững.

Nói cho Hoắc Khải biết địa chỉ của phòng tập nhảy đã

là một hành vi không đúng xuất phát từ tiềm thức của bản

thân cô ấy. Cô ấy muốn cách xa anh, nhưng tiềm thức của

cô ấy lại hy vọng rằng anh có thể đến gần cô ấy hơn.

Đây là một ý nghĩ rất nguy hiểm, chuyện này rất có

khả năng sẽ khiến cho cô ấy mất trí.

Vì vậy, Cố Phi Dương phải đưa ra một quyết định, một

quyết định để cô ấy không còn phải chịu đựng những rắc

rối này nữa.

Đó chính là hoàn toàn, chân chính, tránh xa người đàn ông này ra

Bình luận

Truyện đang đọc