ĐÍCH NỮ CUỒNG PHI: CỰC PHẨM BẢO BỐI VÔ LẠI NƯƠNG

Sư hậu xung phong nhận việc nói, Đông Phương Ngữ Hinh muốn luyện chế ma hạch, cũng không thể rời khỏi.

“Được, mang xa một chút, đây có hài tử, đừng cho bọn họ thấy được. . .”

Mọi người xấu hổ, hai hài tử của ngươi này , còn ít thấy máu tanh sao?

Tiểu Hoan Hoan và tiểu Nhạc Nhạc, có lẽ cũng là rất máu tanh.

Thủ đoạn của bọn họ, cũng không kém đại nhân bình thường.

Chỉ có điều, Đông Phương Ngữ Hinh nói như thế , Sư hậu liền ngậm Đậu Yên Nhi đi.

Người còn lại, thì lại đến chỗ Long vương tìm kiếm dồ đạc, tốt một chút toàn bộ đều thu, những thứ này, không cần cũng uổng phí.

Bạch Sử cũng rất kích động, hắn không ngờ Đông Phương Ngữ Hinh lại để cho hắn làm việc này.

Hắn vốn cho là, chuyện tốt như vậy thì không tới phiên mình.

Nơi này còn có rất nhiều người trúng độc, Đông Phương Ngữ Hinh định trực tiếp thả bọn họ, nhưng. . .

Bọn họ đều trúng độc, nếu thả như vậy , bọn họ cũng sống không được bao lâu. . .

“Báo tin cho người của đan học viện đến đi, Hinh nhi, ngươi không thể quá mệt mỏi. . .”

Đông Phương Ngữ Hinh nhìn Long vương là đủ rồi, nếu như quá cực khổ, cũng không được.

Bây giờ nàng không phải là một người, còn có hài tử mà?

Đông Phương Ngữ Hinh gật đầu, lúc này, bọn họ cũng nên sang đây xem một chút ——

“Long vương, không ngờ cứ chết như vậy . . .”

Một người cường đại như vậy , dĩ nhiên. . .

U Minh vương nhìn Long vương ngã xuống , trong lòng muôn vàn cảm khái .

Hắn không biết nên nói cái gì, hắn đã từng cho rằng, không có trợ giúp của mình, bọn họ không có khả năng giết Long vương.

Nhưng. . .

Khi hắn đi theo , Long vương đã ngã xuống, đã chết rồi .

Đây là hậu quả của dã tâm , hay là nói. . .

Đây là kết quả đối nghịch với mấy người Đông Phương Ngữ Hinh.

Hắn len lén ngồi xuống, vận công, một luồng khí đen nhàn nhạt bay qua.

Vậy nếu như ở ban ngày, có lẽ sẽ bị người cẩn thận trông thấy.

Nhưng lúc này là buổi tối, lúc nửa đêm , đêm vốn chính là màu đen.

Mấy người Đông Phương Ngữ Hinh dĩ nhiên không cảm giác được.

Chất khí màu đen kia bọc thi thể của Long vương lại, dần dần, dần dần, bao vây toàn bộ thi thể lại.

Một lát sau, chất khí màu đen kia bỗng nhiên rời khỏi thân thể Long vương .

U Minh vương thu hồi lại, lấy ra một cái chai lớn màu đen , thu nhập chất khí vào trong chai.

Hắn đem cái chai để vào trong nhẫn trữ vật, thở một hơi dài, may là ngày hôm nay hắn cũng tới.

Nếu không, liền bỏ lỡ.

Võ công của hắn vốn là cao, hơn nữa hắn đã dùng võ công che dấu hơi thở của U Minh giới , đến đây một lúc, dĩ nhiên không ai phát hiện.

Thấy Đông Phương Ngữ Hinh thiêu Long vương , hắn biết đó là luyện chế, chợt vì Long vương cảm thấy thương cảm.

Thân thể của Long vương , ít nhất cũng mấy nghìn năm rồi nhỉ?

Thậm chí hơn vạn năm, nhưng kết quả cuối cùng này . . .

Phỏng chừng bản thân hắn làm sao cũng không nghĩ ra, cuối cùng là kết quả như vậy.

Mà thôi, hắn về trước đi, chuyện ngày hôm nay, hắn không biết, cũng chưa từng tới.

Chỉ có điều, vật này, không sai, đúng lúc có thể giúp hắn. . .

Hắc hắc, cực phẩm như vậy , đúng là có thể gặp mà không thể cầu.

U Minh vương rất hài lòng, lần này hợp tác với bọn họ, thật là không có đến không nha.

Tuy rằng, hắn không có ra khí lực gì, nhưng. . .

Ở trong lòng của bọn họ, ấn tượng đối với mình cũng có thay đổi chứ? Có lẽ hắn không phải là U Minh vương trước đây làm cho người ta sợ hãi hoảng hốt kia rồi, ha ha!

Bình luận

Truyện đang đọc