ĐÍCH NỮ CUỒNG PHI: CỰC PHẨM BẢO BỐI VÔ LẠI NƯƠNG

Edit: PDN

"Cái đó. . . . . . Chích lão, đồ đệ của ngài là. . . . ."

Sơn lão rất ngạc nhiên, ai có thể may mắn như vậy, có thể được Chích lão tán thành?

"Ha ha. . . . . . Chính là cái nữ oa vừa rồi đó. . . . . ."

Chích lão cũng không giấu diếm, lúc đám người Đông Phương Ngữ Hinh đến bà đã biết, nhưng bà không trực tiếp gặp nàng, cũng là muốn kiểm tra bọn họ một chút.

Mà Hoan Hoan

Tiểu nha đầu kia, bà rất muốn có nàng đấy? Chẳng qua rèn luyện trước một chút cũng tốt, ông lão đang bế quan, nếu để cho ông ấy biết Hoan Hoan đến nơi này , đoán chừng sẽ trực tiếp đoạt Hoan Hoan đi rồi.

"Ngài nói là. . . . . . Đông Phương Ngữ Hinh. . . . . ."

Ở đây, nha đầu đặc biệt nhất chính là Đông Phương Ngữ Hinh, nàng không phải người của bên này, hơn nữa là mới đến , còn đắc tội không ít người đâu?

"Ha ha. . . . . . Sơn lão, ta biết người muốn đối phó với nàng không ít, nhưng mà, ta vẫn tin tưởng nha đầu kia. . . . . ."

Đồ đệ của Chích lão, đó chính là Luyện Đan Sư. . . . . .

Nhưng Đông Phương Ngữ Hinh cũng không có trải qua cuộc thi của Đan học viện, nhưng người Chích lão coi trọng, có thể kém đến đâu chứ?

Luyện Đan Sư, cho dù là bọn họ tu luyện tới mức này, cũng không dám tùy tiện đắc tội .

Cái nha đầu kia, xem ra hắn chú ý một chút . Chích lão đã nói ở đây, ngộ nhỡ ở bên trong nàng xảy ra chuyện gì, vậy thì cũng phiền toái .

"Hinh Nhi, dù sao ngươi cũng phải cẩn thận chút, tại Ma Thú sơn mạch này không nên đi rời ra khỏi chúng ta. . . . . ."

Đi vào núi non, Thạch Lan sợ Đông Phương Ngữ Hinh đi loạn, vội dặn dò:

"Hai người các nàng có ý kiến với muội, Ma Thú sơn mạch này là có thể đánh nhau , nếu muội rời đi khỏi chúng ta, sẽ rất nguy hiểm. . . . . ."

Có thể đánh nhau?

Bỗng nhiên Đông Phương Ngữ Hinh có phần hiểu được Mẫn Văn Văn, nàng chẳng lẽ là muốn giáo huấn chính mình tại đây sao?

Mà Nhu Y, hình như cũng là ý tứ này.

Vừa tới học viện Tinh Anh này liền tạo ra vài kẻ thú, hình như, không phải chuyện gì tốt a.

"Muội đã biết. . . . . . Cám ơn tỷ, Thạch Lan. . . . . ."

Đông Phương Ngữ Hinh cười cảm ơn, người trong phòng ngủ này của nàng thật không sai, biết mình có kẻ thù, vẫn còn không buông tay nàng như cũ.

"Hinh Nhi, thực ra, muội có khả năng không biết một ít. . . . . ."

Thạch Lan biết không nên đả kích Đông Phương Ngữ Hinh, nhưng quy củ này, nếu nàng không nói với muội ấy, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì, đến lúc đó muội ấy cũng không hề chuẩn bị .

Lúc đó, không phải càng không có cách nào hay sao?

"Làm sao vậy?"

"Hinh Nhi, đúng là Ma Thú sơn mạch này sẽ có ma thú rất lợi hại. . . . . . Cho nên, nghe nói ở bên trong này, chết vài người hoặc là mất tích gì đó, chuyện này cũng thật bình thường. . . . . ."

Thạch Lan lo lắng nhìn nàng, thở dài:

"Tuy rằng võ công của chúng ta cũng không phải rất cao, nhưng cuối cùng tốt hơn so với một mình muội đi rời ra. . . . . . Cho nên, Hinh Nhi, muội nhất định phải nhớ rõ lời của tỷ, không cần một mình rời ra. . . . . ."

Đây là. . . . . . Thật tình quan tâm chính mình. Đã sống hai đời, người đối với mình như thế, thật sự là người đầu tiên.

Đương nhiên, trừ một đôi lão nhân thần bí kia.

"Thạch Lan tỷ, cám ơn tỷ. . . . . ."

Đông Phương Ngữ Hinh ôm lấy Thạch Lan, Thạch Lan cười hì hì:

"Có lẽ là tỷ lo lắng nhiều quá, Hinh Nhi, muội cũng đừng nghĩ nhiều, tỷ chỉ là nhắc nhở muội một chút mà thôi, thật ra không đáng sợ như vậy. . . . . ."

Đông Phương Ngữ Hinh biết đây là an ủi, nàng không quan trọng cười nói:

"Chúng ta đã đi theo đoàn lớn, thông thường không có việc gì . . . . . ."

Bọn họ cũng không đi ra ngoài một mình, nhưng cũng có rất nhiều tổ nhỏ lựa chọn ly khai đám người! Dù sao đây là trận đấu, cạnh tranh, cuối cùng nếu thu gom ma hạch thiếu số lượng, vậy đúng là phải bị loại bỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc