ĐÍCH NỮ CUỒNG PHI: CỰC PHẨM BẢO BỐI VÔ LẠI NƯƠNG

Học viện Tinh Anh luyện chế đan dược bát giai, người kia cũng biết, việc này huyên náo sôi sùng sục, muốn giấu diếm cũng không thể.

“Ta đã trở lại U Minh giới, đương nhiên lại không thể về xúm vào. . .”

U Minh vương nhanh cho thấy lập trường của mình.

“Ha ha, như vậy rất tốt. . . vậy bản tọa sẽ không làm trễ nãi. . .”

Nói là không chậm trễ, nhưng hắn chưa rời đi, U Minh vương quay người vẫy vẫy tay, có người vội vội vàng vàng đến:

“Vương. . .”

“Theo ta đi lấy đan dược. . .”

Người này muốn đan dược, nhưng tuyệt đối không phải là một viên nửa khỏa.

Hắn muốn như thế, nói thật , lượng này nắm thật tốt.

Không thể quá ít, cũng không thể quá nhiều, dù sao đan dược của hắn , luyện chế ra được cũng rất phiền phức.

Hắc Phong Cốc chết tiệt này, thực sự là quá kiêu ngạo rồi.

“Vương, ngài xem cái này. . .”

Đưatôn đại phật kia đi , U Minh vương tức giận muốn giết người. . .

Hắn gọi tới hai đại trưởng lão thương lượng, ra việc này, trong lòng hắn lần đầu tiên cảm thấy có chút luống cuống.

“Người của chúng ta sẽ không có bất kỳ tài liệu gì liên quan tới hắn?”

Kết quả như vậy, để cho hai trưởng lão cũng cảm thấy kỳ quái.

Dù sao, sao việc này nhìn thế nào không bình thường.

“Đúng, trưởng lão. . .”

“Cái này. . . Vương, người này ngài thấy thế nào?”

Nhị trưởng lão bất an hỏi, lần đầu tiên ông thấy sắc mặt vương ngưng trọng như thế .

“Người kia, rất kỳ quái, tóc của hắn, màu da, thậm chí y phục, vì sao đều là. . .”

Nói là dựa theo âm dương mà đến , cảm giác cũng không giống.

Màu đen, màu trắng, thậm chí hai cận vệ bên người đều là một đen một trắng.

“Vương, cuối cùng ta cảm giác được một luồng hắc khí và bạch khí, cái đó và khí của U Minh giới chúng ta có phần. . .”

Đúng, là quen thuộc, cũng là tương tự.

“Ý của ngươi là. . .”

U Minh vương bỗng nhiên nghĩ đến ngày đó, cái kia. . .

Cái bóng rồng, dường như cũng là đen trắng đan xen.

Hơn nữa, lúc đó hắn liền cảm thấy uy áp cường đại .

Nhưng bây giờ. . .

Uy áp kia, dường như không có, nhưng hơi thở này. . .

Long, cái hắc bạch long kia .

Giờ khắc này, U Minh vương đã khẳng định là ai.

Trên đời này, không có chuyện gì có thể giấu giếm được ánh mắt tinh tường của hắn, chỉ ngoại trừ một con rồng kia.

“Vương, ngài biết là người nào?”

Đại trưởng lão nhìn U Minh vương có vẻ bừng tỉnh hiểu ra, vội vàng hỏi.

“Ừ, ta nghĩ là ta đã biết. . .” ——

Thật ra ngay lúc đó thấy hắn ta liền có chút lo lắng, chỉ là không nghĩ tới sự tình phát triển nhanh như thế mà thôi.

“Vương, ý của ngài là. . .”

Đại trưởng lão nhìn U Minh vương khó hiểu , nhị trưởng lão hỏi:

“Chúng ta không xen vào sao?”

Người kia đã nói sẽ không làm khó U Minh giới bọn họ rồi, nếu như bọn họ xen vào trong, cũng không phải là đối thủ của hắn.

“Ta muốn đi học viện Tinh Anh một chuyến. . .”

U Minh vương suy tư một lúc lâu, bỗng nhiên nói rằng.

“Vương, nhưng ngươi đã đã đáp ứng hắn sẽ không. . .”

Vương đây không phải là muốn nói không giữ lời sao? Tuy rằng cái này cũng không có gì, nhưng người kia thực lực quá mạnh mẽ.

“Trong lòng Bản vương đều biết. . .”

Hắn muốn đi học viện Tinh Anh , hắn muốn cứu người.

Đông Phương Ngữ Hinh, không thể tiếp tục hôn mê thêm, nàng phải nhanh tỉnh lại.

Người kia dã tâm lớn như vậy, làm sao có thể để cho U Minh giới của hắn bình yên chứ?

Lúc này nếu nói bất động, thật ra chỉ là. . .

Bình luận

Truyện đang đọc