ĐÍCH NỮ CUỒNG PHI: CỰC PHẨM BẢO BỐI VÔ LẠI NƯƠNG

Chích lão không hiểu nhìn Hoan Hoan, Hoan Hoan vội hỏi :

“Chúng ta ở bên ngoài nhìn xem cũng tốt...... Trong lòng cháu lo lắng, cho tới bây giờ cũng chưa từng như vậy a......”

Ánh mắt Chích lão lạnh lùng, bỗng nhiên bà nghĩ đến chuyện hôm nay đã xảy ra.

Đầu tiên là U Minh vương đi tới, sau đó......

Thân thể của Tà Dịch không đúng, Đông Phương Ngữ Hinh lại ngủ.

Tuy rằng nàng tỉnh lại, trên cơ bản coi như là thuận lợi, nhưng......

Vẫn làm cho người ta cảm thấy có vài phần kỳ quái.

Biến số lớn nhất là U Minh vương, nhưng......

Sẽ không, không có khả năng gặp chuyện không may, Chích lão nói với chính mình.

Nhưng chuyện của Uất Trì Tà Dịch, Tiểu Hoan Hoan không biết, bé làm sao có thể cảm thấy bất an đâu?

Hay là Đông Phương Ngữ Hinh có chuyện gì?

Nàng cùng Tiểu Hoan Hoan luôn luôn đều sống nương tựa lẫn nhau, giữa bọn họ sẽ có điểm cảm ứng cũng thật bình thường.

“Được, được rồi......”

Cuối cùng Chích lão nhượng bộ, nhưng Tiểu Hoan Hoan cũng không có quá mức hưng phấn, trên mặt lại nặng trịch, như là bỗng chốc thành thục không ít.

“Tiểu Nhạc Nhạc......”

Bé lôi kéo tay của Tiểu Nhạc Nhạc, Tiểu Nhạc Nhạc vội lấy lòng cười:

“Như thế nào, Tiểu Hoan Hoan?”

“Vì sao trong lòng ta không thật sự yên lòng chứ?”

“Này......”

Vấn đề này rất khó khăn a, hắn làm sao mà biết?

Nhưng mà, hắn cũng cảm giác người một nhà cũng không đúng, thần sắc của Chích lão không đúng, Tiểu Hoan Hoan không đúng, tựa hồ......

Đều đang nghĩ chuyện gì đó.

Nhưng hôm nay rõ ràng là ngày tốt a, ngày Đông Phương Ngữ Hinh cùng Uất Trì Tà Dịch thành thân a.

Quên đi, một hồi hắn cũng cẩn thận một chút, nói không chừng thật sự có chuyện gì đâu?

Tiểu Nhạc Nhạc âm thầm nói

*******************

“Hinh Nhi, cuối cùng nàng cũng là thê tử của ta ......”

Tuy rằng bọn họ thành thân qua, nhưng lần này mới là ý nghĩa cuối cùng.

Uất Trì Tà Dịch có chút kích động, hôm nay là ngày bọn hắn thành thân, động phòng hoa chúc.

Hắn nên kích động, nên hưng phấn, thậm chí lúc vừa rồi đều muốn chạy nhanh đem Đông Phương Ngữ Hinh áp đảo.

Nhưng sau khi độc kỳ quái này cởi bỏ, hắn thế nhưng......

Hai mắt hắn ôn nhu nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, đây là thê tử của hắn......

Hắn nghĩ muốn nhanh chóng cùng nàng xxoo. Hắc … Hưu......

Nhưng......

Hắn tìm không thấy chút cảm giác hưng phấn.

Tâm của hắn là kích động, thân thể là kích động.

Phản ứng, cũng là......

Thật bình thản. Uất Trì Tà Dịch có chút không nói gì, lần đầu tiên đối mặt với Đông Phương Ngữ Hinh, hắn thế nhưng sẽ an tĩnh như vậy.

Mà Đông Phương Ngữ Hinh, còn lại là không hiểu nhìn hắn.

Trong lòng nàng âm thầm phỏng đoán, giờ phút này, Đông Phương Ngữ Hinh chân chính sẽ làm như thế nào?

Câu dẫn Uất Trì Tà Dịch sao?

Hoặc là...... Bất động?

Chờ hắn nhào tới?

Nàng tự nhận là biểu hiện của mình không sai, theo lý thuyết......

Ánh mắt Đông Phương Ngữ Hinh hơi hơi chợt lóe, nàng không tin chính mình có sơ hở gì.

Mà Uất Trì Tà Dịch khôn khéo nàng càng rõ ràng, cho nên giờ phút này nàng nhất định phải ổn trọng, tuyệt đối không có khả năng hành động thiếu suy nghĩ.

Ngộ nhỡ, bị hắn phát hiện không đúng, vậy chính mình liền......

Đến không chuyến này rồi, thậm chí có khả năng chết tại đây......

Thủ đoạn của nam nhân này, nàng rất rõ ràng.

Uất Trì Nhu Y suy tư, nàng chỉ có thể chờ động tác của Uất Trì Tà Dịch.

Nhưng hắn cũng chưa tiến thêm một bước, nàng nghĩ đến tin tức gần đây --

Bọn họ cùng nhau không ngừng không nghỉ học tập mười ngày nay, rất mệt.

Vậy nàng có thể hay không......

“Tà Dịch, ta mệt mỏi......”

Bình luận

Truyện đang đọc