ĐÍCH NỮ CUỒNG PHI: CỰC PHẨM BẢO BỐI VÔ LẠI NƯƠNG

Ô ô, bé làm sao có thể là đứa nhỏ của khất cái, bé mới không phải đứa nhỏ của khất cái đâu?

Nghĩ, khóc, bỗng nhiên thân mình nho nhỏ lặng lẽ rời đi, lắc mình chạy đi ra ngoài......

Ô ô, ô ô......

Trên đường, một cái tiểu cô nương ngồi xổm ở góc tường, ô ô khóc, thương tâm lau cái mũi.

Bé phải tin tưởng mẫu thân, phải tin tưởng mẫu thân.

“Đứa nhỏ nhà ai đây, vì sao lại ngồi khóc ở đây vậy?”

Người qua đường đi qua, kinh ngạc nhìn bên này liếc mắt một cái.

“Ai biết, không chừng người muốn ......”

“Này, tiểu oa nhi, ngươi khóc cái gì?”

Có người đi lên nói chuyện, nhưng mà Hoan Hoan cũng chỉ khóc, ai cũng chẳng ngờ được.

Cứ như vậy, không biết khóc bao lâu, thế nhưng bé khóc đến mức hôn mê bất tỉnh.

Thân mình nho nhỏ co cuộn lại thành một đoàn, trên mặt béo đô đô còn có vệt nước mắt, đáng thương nói không nên lời, chật vật nói không nên lời!

“Hoan Hoan?”

Bên tai, bỗng nhiên nghe được tiếng nói quen thuộc, Hoan Hoan ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt tuấn mỹ phi phàm, vươn đôi tay nhỏ bé bẩn thỉu, run run sờ sờ:

“Mỹ nam?”

Bởi vì khóc lâu lắm, nên giọng nói của bé có chút khàn khàn, làm cho Uất Trì Tà Dịch nghe xong đau lòng vạn phần.

“Cháu ở đây một mình sao? Khóc?”

Nhìn nước mắt còn chưa khô trên khuôn mặt nhỏ nhắn, Uất Trì Tà Dịch chau mày, môi mỏng không vui nhấp nháy.

“Cháu...... Mỹ nam, vì sao thúc lại không phải là phụ thân của Hoan Hoan?”

Bỗng nhiên Hoan Hoan gục đầu xuống, ở trước ngực Uất Trì Tà Dịch cọ cọ, mềm yếu hỏi.

“Hoan Hoan, như thế nào? Ta đưa cháu trở về?”

Đông Phương Ngữ Hinh này, rốt cục là chăm sóc đứa nhỏ như thế nào? Thế nhưng lại để cho một cái tiểu hài tử chính mình ở trên đường, còn khóc thành cái dạng này?

“Không...... Không cần...... Cháu không cần trở về.”

Nói xong, bé giống như bạch tuộc ôm chặt thân mình của Uất Trì Tà Dịch, chỉ sợ hắn không cần bé.

“Vậy, theo ta trở về đi.”

Uất Trì Tà Dịch ôm lấy thân mình bé bỏng của bé, tiểu nha đầu này, thật sự là một khắc cũng không làm cho người ta bớt lo đâu?

“Được......”

Một lớn một nhỏ, bỗng nhiên lăng không tiêu thất.(biến mất trong không trung)

Điều này cũng không phải là Uất Trì Tà Dịch có pháp thuật biến mất, mà chính là võ công của hắn rất cao, tốc độ di chuyển quá nhanh.

Góc đường, lúc này im lặng, một người cũng không có, tựa hồ luôn luôn cũng chưa người từng xuất hiện qua.

Thời điểm trở lại trong viện, Hoan Hoan đã ngủ.

Uất Trì Tà Dịch mềm nhẹ đem bé đặt lên trên giường, bộ dáng thật cẩn thận, chỉ sợ làm tiểu nha đầu này bừng tỉnh.

Buông bé ra, đắp chăn cho bé xong, Uất Trì Tà Dịch vừa muốn xoay người rời đi, quần áo lại bị người bắt lấy:

“Không cần...... Không cần đi......”

Xem tiểu nha đầu khi ngủ còn khẽ cau mày, trong lòng Uất Trì Tà Dịch căng thẳng.

Hắn bất đắc dĩ than một tiếng, ở bên giường ngồi xuống, nhẹ tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hoan Hoan, bé mới buông lông mày ra, lại ngủ tiếp.

“Phụ thân ta không phải khất cái...... Phụ thân không phải khất cái......”

Thời gian một chút trôi qua, trong nháy mắt sắc trời đã đen, tiểu nhân trên giường bỗng nhiên sốt ruột hô lên.

Thân mình Uất Trì Tà Dịch cứng đờ, trên mặt bỗng nhiên mây đen dầy đặc --

Chết tiệt, Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì?

Quả nhiên bé đã biết? Bé còn nhỏ như vậy, thế nhưng ngươi lại để cho bé biết chuyện thực như vậy?

Chết tiệt, nữ nhân chết tiệt kia.

Hắn hiện tại, hận không thể đi qua bóp chết cái nữ nhân kia!

“Đau...... Đau quá......”

Tay không tự giác nắm chặt, trong lúc ngủ mơ Hoan Hoan vô ý thức nói.

Uất Trì Tà Dịch vội vàng buông tay, hắn thế nhưng thiếu chút nữa làm nha đầu này bị thương.

Nâng lên bàn tay nhỏ bé của bé, ôn nhu ở mặt trên hôn một chút, nha đầu đáng yêu như vậy, những người đó vì sao liền như vậy nhẫn tâm đâu?

Bình luận

Truyện đang đọc