ĐÍCH NỮ CUỒNG PHI: CỰC PHẨM BẢO BỐI VÔ LẠI NƯƠNG

Edit:..Lam Thiên..

“Ta cũng ăn no ......”

Tiểu Nhạc Nhạc cũng bỏ lại chiếc đũa, đi theo Tiểu Hoan Hoan lên lầu .

Tiểu Hoan Hoan làm sao vậy? Thế nào bỗng nhiên lại không vui ? Tiểu Nhạc Nhạc âm thầm nghĩ, tuy rằng Hoan Hoan như vậy thật không sai , hắn thật vui vẻ, nhưng hắn càng không hi vọng Tiểu Hoan Hoan tức giận a.

Chẳng lẽ là do thái độ của mình làm tiểu Hoan Hoan mất hứng ?

Hai tiểu hài tử, bọn họ tuổi này vốn không lớn, ở chung một phòng cũng không sao.

Nhưng nếu để Uất Trì Tà Dịch biết, kia tất nhiên là hắn sẽ phát hỏa .

Hắn nhưng là thật để ý --

Danh tiết...... nữ nhi của chính mình

Tuy rằng mới tuổi này mà đàm danh tiết là có điểm quá sớm , nhưng......

Uất Trì Tà Dịch chính là để ý, nghiêm cẩn trông trừng Tiểu Nhạc Nhạc, phòng ngừa hắn đối với Tiểu Hoan Hoan làm gì.

Đáng thương Tiểu Nhạc Nhạc, hắn bất quá chỉ là ma thú của Tiểu Hoan Hoan có được không?

Tiểu Nhạc Nhạc trước khi đi , còn mang theo một khối thịt bò, Hoan Hoan chưa ăn no, nói không chừng một hồi sẽ đói bụng .

Cái này Hoan Hoan thích ăn, hắn liền mang cho bé.

Tiểu mỹ nam kia thấy hai người vội vàng bỏ đi, hắn vươn tay sờ sờ cằm chính mình, hai người kia như thế nào?

Cảm giác là lạ , là sức quyến rũ của chính mình không đủ sao?

“Bổn thiếu gia có khủng bố như vậy không?”

Hắn quay đầu nhìn về phía nam nhân đi theo hắn, không hiểu hỏi.

“Thiếu gia phong hoa tuyệt đại, làm sao có thể khủng bố đây?”

Cái nam nhân kia cười hì hì nói xong, nam nhân gật gật đầu, hoặc là nói, hắn lúc này bất quá là một cái thiếu niên mà thôi.

“Bổn thiếu gia cảm giác thấy cũng đúng, nhưng cái tiểu nha đầu kia......”

Tiểu nha đầu thật đáng yêu, nhưng chỉ là tính tình có chút......

“Thiếu gia, ngươi cũng đã đói bụng đi, Nguyên Bảo kêu đồ ăn cho ngươi......”

Thiếu niên gật gật đầu, người tên Nguyên Bảo kia kêu tiểu nhị thu thập này nọ, sau đó gọi món ăn, thiếu gia bọn họ cũng không dễ hầu hạ --

“Hoan Hoan, thực xin lỗi......”

Tiểu Nhạc Nhạc biết khẳng định là do chính mình khiến Tiểu Hoan Hoan tức giận, hắn chủ động thừa nhận sai lầm.

Đầu của hắn cúi xuống , hắn rất để ý Tiểu Hoan Hoan .

“Làm sao vậy?”

Tiểu Hoan Hoan ngẩng đầu, không hiểu nhìn hắn.

“Ta...... Vừa mới thái độ của ta không tốt, ta hẳn là không nên nói như vậy nói ......”

Tiểu Nhạc Nhạc suy nghĩ nửa ngày, chỗ sai của chính mình , duy nhất khả năng chính là thời điểm vừa rồi a.

“Ha ha, Tiểu Nhạc Nhạc, ta không có giận ngươi a......”

Tiểu Hoan Hoan vô tội nháy mắt mấy cái, Tiểu Nhạc Nhạc kinh ngạc nói:

“Nhưng, Tiểu Hoan Hoan thời điểm vừa rồi ngươi......”

Không có sinh khí? Không có tức giận với hắn sao? Nhưng thời điểm vừa rồi?

“Ta đây không phải rất vô dụng sao? Thấy cái soái ca liền quên tất cả gì đó? Vừa rồi ta thậm chí thiếu chút nữa đều đã quên lời mẫu thân dặn dò?”

Bé thiếu chút nữa đã nói tên của bản thân, cho một người xa lạ biết.

Nghe được Tiểu Hoan Hoan rối rắm này, Tiểu Nhạc Nhạc thở dài một hơi, không phải bởi vì chính mình mà sinh khí là tốt rồi .

“Tiểu Hoan Hoan, kỳ thật ngươi đã làm rất tốt ......”

Hắn đi đến bên người Tiểu Hoan Hoan , lôi kéo cánh tay trắng trắng non mềm của bé trắng trắng, mỉm cười nói:

“Ở trong lòng ta, ngươi luôn luôn là người tốt nhất......”

“Mà ta vừa rồi...... thời điểm vừa rồi, thiếu chút nữa liền......”

Hoan Hoan có chút suy nghĩ mà sợ, bé không biết người nam nhân kia là ai, lại càng không biết hắn muốn làm gì.

“Ta thế nào liền thích xem mỹ nam như vậy đây?”

Bình luận

Truyện đang đọc