ĐÍCH NỮ CUỒNG PHI: CỰC PHẨM BẢO BỐI VÔ LẠI NƯƠNG

Edit: voi còi

Là báo ứng, ông ta không nên đối với Hinh Nhi như vậy.

Nghĩ đến Hinh Nhi từng đã chịu qua khuất nhục, hắn hận không thể giết những người đã từng làm hại đến nàng.

Nhưng Hinh Nhi nói rất đúng, giết người có ý tứ gì? Chẳng thà, làm cho bọn họ còn sống, chậm rãi tra tấn bọn họ, như vậy mới là tốt nhất đấy?

“Ha ha, thân ái, chàng nói ta có thể trở nên cực kỳ đáng sợ hay không a?”

Đông Phương Ngữ Hinh có chút bất an, vạn nhất Uất Trì Tà Dịch nhận định nàng là một nữ nhân độc ác, vậy...... A

“Nàng đối bọn họ ác độc không có việc gì, chỉ cần đối ta đừng như vậy là tốt rồi......”

“Hắc hắc, chàng thật tốt......”

Hạnh phúc dựa ở trong lòng hắn, có hắn thật tốt.

Cho dù là tương lai của bọn hắn không hề thuận lợi, nhưng chỉ cần lòng của hai người cùng một chỗ, cũng không có gì đáng sợ.

“Tiếp tục xem đi, Đông Phương Ngữ Phượng nên lên rồi......”

Tứ vương gia sẽ không vô duyên vô cớ mang theo Đông Phương Ngữ Phượng tới đây, lúc này, nàng còn chưa có lộ diện đâu?

Hai người lại nhìn về phía cách đó không xa, Tứ vương gia kiên trì là Đông Phương Trình trộm đi, thế nhưng Đông Phương Trình tuyệt đối không thừa nhận, sự tình tạm thời không có gì tiến triển.

“Đông Phương Trình, lúc trước, bổn vương luôn luôn nhớ ngươi là tướng quân, cũng không hưu tiện nhân không biết hổ thẹn Đông Phương Ngữ Phượng kia, giờ mặt mũi ngươi cái gì cũng không để ý nữa, nữ nhân kia, ngươi chậm rãi mà dương đi......”

Hắn nói xong vung tay lên, một tờ hưu thư rơi xuống, nhẹ nhàng đong đưa rơi xuống đất:

“Bổn vương sẽ nói rõ cùng hoang thượng…. Đem tiện nhân kia tới......”

Tứ vương gia vung tay lên, mọi người né sang hai bên, hai người liền lôi kéo một cái bóng đen tiến vào, kia......

Quả thực chính là một khất cái, không có người sẽ nghĩ đến đây là Đông Phương đại tiểu thư lúc trước phong hoa tuyệt đại, cái gọi là ôn nhu thành thạo, tuyệt đại tao nhã, thì ra là bộ mặt như thế.

Một mùi hôi thối ghê tởm xông lên khiến nhiều người không nhịn được bịt mũi, long mày của Đông Phương TRình gắt gao nhíu lại, nhìn nữ nhân lôi thôi kia, làm sao cũng không liên tưởng đến nữ nhi của mình.

Chuyện ngày đó, sau này ông cũng cẩn thận suy nghĩ, nhất định là Đông Phương Ngữ Phượng nổi lên ý xấu, muốn thiết kế Đông Phương Ngữ Hinh a.

Cho nên, phu nhân cùng Ngữ Phượng đều lọt vào.

Ông biết chính mình nên hận Đông Phương Ngữ Hinh, thế nhưng hận thế nào đây?

Chẳng lẽ chỉ cho phép người ta thiết kế nàng, sẽ không để cho nàng đáp lại sao?

Cũng có lẽ, là chủ ý của Nhân vương, nhưng......

Nhân vương, ông càng đắc tội không nổi.

Hơn nữa, sai lầm là ở bọn họ a.

Ngậm bồ hòn làm ngọt là chắc rồi, hiện tại, nữ nhi bị đưa qua như vậy, tuy rằng ông rất hận nữ nhi này, nhưng nhìn nàng như thế, trong lòng lại có chút không nỡ.

Người áp tải Đông Phương Ngữ Phượng bỗng nhiên buông tay, Ngữ Phượng ngã sấp xuống trên đất, tay nàng lại tự do, nàng một phen kéo kéo giấy lụa trong miệng ra, lớn tiếng nói:

“Vương gia, vương gia, chàng không thể đối với thiếp như vậy......”

“Hừ...... Cút một bên......”

Nhìn Ngữ Phượng đang hướng tới mình đi qua, Tứ vương gia chán ghét lui về phía sau vài bước, Ngữ Phượng càng thương tâm:

“Vương gia, nô tì, nô tì......”

Nàng bò bò, lớn tiếng khóc ròng nói:

“Cho dù là phụ thân làm chuyện thật có lỗi với ngài, nhưng nô tì là nữ nhân của ngài, đã cùng phụ thân không quan hệ, sao ngài có thể vì sai lầm của phụ thân mà sẽ không cần nô tì đây?”

Đông Phương Ngữ Hinh có phần muốn đập đầu vào tường, bọn ta nghe không nổi nữa.

Ngữ Phượng này chính là cái ngu ngốc, đần độn, tình thế hiện tại đã thật rõ ràng, Tứ vương gia không cần nàng ta, tướng quân phủ là chỗ dựa của nàng ta, nàng ta còn nói như vậy.

Này không phải nói rõ làm cho Đông Phương Trình chán ghét nàng ta sao?

Bình luận

Truyện đang đọc