ĐÍCH NỮ CUỒNG PHI: CỰC PHẨM BẢO BỐI VÔ LẠI NƯƠNG

”Là hắn, hắn. . . . . .”

Tuy rằng hắn bị thương, nhưng thân hình, vóc dáng, bộ dạng, tất cả đều cùng một loại, không sai được.

Hắc Cẩn Trí vội vàng đứng lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào người kia ——

Thương thế kia, rất nặng, thậm chí có khả năng đã chết.

Hắn vội vàng đi ra ngoài, gia chủ cũng đi ra theo.

Hắc Cẩn Trí liếc nhìn người nọ một cái, tay bỗng nhiên hạ xuống, đặt tới trước mũi ————

Quả nhiên, hô hấp mỏng manh, chỉ còn lại một hơi .

Hắn muốn truyền cho hắn ta chút chân khí, nhưng. . . . . .

Nghĩ một chút, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, ngộ nhỡ không thể tỉnh lại, vậy. . . . . .

Người này. . . . . .

Tay hắn ngừng một lát, bỗng nhiên xoay người, hô về phía Đông Phương Ngữ Hinh :

“Uất Trì Tà Dịch. . . . . .”

Hắn gọi là Uất Trì Tà Dịch, mà cái tên này hầu như mỗi người đều biết ——

Thiếu đảo chủ của Thiên Thương Đảo , một thiên tài cực phẩm .

Uất Trì Tà Dịch vốn là không muốn phô trương như vậy , nhưng bị người ta chỉ thẳng tên, hắn chỉ có thể ra mặt.

“Hả?”

“Có thể xin tôn phu nhân hỗ trợ xem thử không. . . . . Đây là người ban đầu cầm ma hạch thập giai đến đây nói muốn ở bán đấu giá thành Ý Cư chúng ta . . . . . .”

Lời này vừa nói ra, toàn trường oanh động. . . . . .

Vừa rồi, có người nghe thấy hắn nói ma hạch gì đó . . . . . .

Mà nhìn bộ dáng của hắn lúc này , đoán chừng là. . . . .

Bị người ta cướp rồi, nhưng. . . . . .

Không có ai đã từng thấy ma hạch, ai dám khẳng định đúng là thật sự?

Đông Phương Ngữ Hinh không nghĩ tới Hắc Cẩn Trí sẽ để mình đi ra ngoài xem giúp người kia , nhưng chính mình. . . . . .

Nàng là Luyện Đan Sư, cũng biết được một ít y thuật là không giả dối, nhưng cũng không chuyên nghiệp.

Lúc này, ở đây có thể có rất nhiều dị sĩ , chính mình đi ra ngoài, không khác gì múa rìu qua mắt thợ.

Hơn nữa. . . . . .

Tình trạng của nàng bây giờ, đã hoàn toàn không thích hợp xen vào việc của người khác.

Nàng nhìn Tà Dịch, lắc đầu với hắn.

“Thiếu chủ, phu nhân thân thể không khoẻ, chỗ này hôm nay cao thủ phần đông, ngượng ngùng, mong rằng mời cao minh khác đi. . . . . .”

Uất Trì Tà Dịch cự tuyệt không nể tình một chút nào .

Lời này của hắn vừa dứt, rất nhiều người liền hung hăng nhìn lại đây ——

Người này, thân phận đặc biệt.

Tuy rằng không biết tên, bối cảnh, nhưng Hắc Cẩn Trí đều nói hắn là người có được ma hạch .

Nếu như hắn có thể tỉnh lại, liền có thể nói ra tung tích của ma hạch , đây là một chuyện tốt, nhưng. . . . . .

Thiếu đảo chủ của Thiên Thương Đảo này . . . . . .

Đã từng nghe thấy tuyệt tình tính toán hẹp hòi , lúc này vừa thấy, quả nhiên không giả!

Chẳng qua là võ công, thiên phú gì đó của người này bọn họ cũng đều biết, cho nên cũng không dám nói cái gì.

Tuy rằng không ai công khai chỉ trích, nhưng rất nhiều người đã bắt đầu xì xào bàn tán .

Tà Dịch kéo rèm vải lên, ngăn lại từng luồng ánh mắt thăm dò ngoài kia——

“Ha ha, phu nhân thân thể không khoẻ? Là Trí lo lắng không chu toàn. . . . . .”

Hắc Cẩn Trí cười chua sót , hắn chỉ biết, lúc này Đông Phương Ngữ Hinh chắc chắn sẽ không đến xen vào.

Hắn quay đầu nhìn về phía mọi người, khẩn cầu nói:

“Không biết các vị có ai am hiểu việc này? Hắn chính là người duy nhất biết tung tích ma hạch thập giai . . . . . .”

Duy nhất này, làm cho mọi người âm thầm tặc lưỡi.

Ý tứ duy nhất , chính là nếu như hắn có chuyện gì mà nói, . . . . . .

Ma hạch thập giai này sẽ không còn ai cóa thể biết thế nào . . . . . .

Mọi người bắt đầu sốt ruột, lời nói của Hắc Cẩn Trí này, vẫn là có vài phần tác dụng.

Hơn nữa. . . . . .

Chuyện về ma hạch thập giai , ai có được, bộ dáng gì đi nữa , ngay bây giờ chỉ có người của Hắc gia biết. . . . . .

Bình luận

Truyện đang đọc