ĐÍCH NỮ CUỒNG PHI: CỰC PHẨM BẢO BỐI VÔ LẠI NƯƠNG

“Vương gia, nếu ngươi hạ sai, ngươi rất có thể bị thua nga?”

thanh âm đáng yêu bỗng nhiên vang lên, Tứ Vương Gia đột nhiên hoàn hồn, hai mắt si ngốc từ trên người Đông Phương Ngữ Hinh dời qua nhìn về phía bàn cờ, quả nhiên tình huống hiện tại của hắn thật không ổn.

“Ngữ Hinh nói đùa, muốn cho bổn vương thua, cũng không dễ dàng như vậy......”

Hắn tự tin nói xong cầm lấy một quân cờ, vừa muốn hạ xuống, một đạo bóng dáng lại cấp tốc bay qua, thân thủ liền hướng về phía đông phương Ngữ Hinh mà đánh.

Chính là, cái tay kia chưa kịp đánh tới trên mặt Ngữ Hinh đã bị tay của Tứ Vương Gia nắm lấy.

“Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi tiện nữ nhân này cũng dám quyến rũ tỷ phu của ngươi?”

Tay bị người nắm lấy, Đông Phương Ngữ Phượng không thoát ra được, nàng lại không dám hướng về phía Tứ Vương Gia phát hỏa liền quay đầu đau mắng Đông Phương Ngữ Hinh.

“Đông Phương Ngữ Phượng, ngươi ở đây phát điên cái gì?”

Đối với lời của nàng, Đông Phương Ngữ Hinh chỉ nhàn nhạt chau chau mày, quả nhiên, Tứ Vương Gia mở miệng .

“Vương gia...... Ngươi......”

Đông Phương Ngữ Phượng không nghĩ tới Tứ Vương Gia thế nhưng sẽ giúp đỡ cái tiện nữ nhân kia, nàng đau lòng nhìn Tứ Vương Gia, nước mắt bỗng nhiên cuồn cuộn rơi xuống:

“Vương gia, ngươi thế nhưng lại bảo vệ tiện nhân này? Nàng là muội muội của ta a......”

Tứ Vương Gia môi mỏng khép chặt, hai mắt nhìn chằm chằm vào Đông Phương Ngữ Phượng, qua hồi lâu, mới nói:

“Đừng quên ngươi thế nhưng là vương phimở miệng nên nói sạch sẽ chút cho bổn vương......”

Tứ Vương Gia đều luôn thiên vị cái tiện nữ nhân kia.

nhận thức như vậy, khiến cho Đông Phương Ngữ Phượng thiếu chút nữa nổi điên, nàng quay đầu nhìn về phía Đông Phương Ngữ Hinh nói:

“Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi còn muốn mất hết mặt mũi sao? Hắn là tỷ phu của ngươi, chẳng lẽ ngay cả tỷ phu ngươi đều muốn quyến rũ, ngươi...... mặt mũi Đông Phương gia đều bị ngươi đánh mất hết ......”

Lời này, quả nhiên nói thật dễ nghe.

Đông Phương Ngữ Hinh bình thản nhìn nàng, thấy năm tháng dường như cũng không chiếu cố nàng --

năm năm thời gian, nàng trôi qua tựa hồ cũng không tốt, khuôn mặt này, cùng so với chính mình đã muốn lão hơn.

“Tỷ tỷ nói đùa, nếu Hinh Nhi không có nhớ lầm, tựa hồ, lúc trước người cùng vương gia đính hôn, là Hinh Nhi đi......”

Lời này vừa nói ra, thật khiến Đông Phương Ngữ Phượng thiếu chút nữa hộc máu.

Lúc đó Đông Phương Ngữ Hinh đính hôn với vương gia là thật, nhưng người thành thân với vương gia không phải là nàng a.

Nhìn ánh mắt tức giân của nàng, Đông Phương Ngữ Hinh ẩn ẩn thở dài, ánh mắt chuyển hướng tới Tứ Vương Gia, mang theo ba phần ủy khuất, bảy phần không tha:

“Vương gia, tuy rằng lúc đó Hinh Nhi cùng ngươi có hôn ước, nhưng...... Ngươi hiện tại là phu quân tỷ tỷ của ta, về sau vẫn là đừng đến tìm Hinh Nhi ...... Này kỳ thật cũng chẳng oán được ai, muốn trách, cũng chỉ có thể trách chúng ta duyên phận không đủ đi......”

Nói xong, nàng che miệng ba xoay người bỏ chạy.

“Ngữ Hinh......”

Tứ Vương Gia bỗng nhiên bắt lấy tay áo của nàng, Đông Phương Ngữ Hinh thân mình một chút, nhưng không có ngẩng đầu.

“Năm năm trước là do nhầm lẫn, bổn vương cũng thật đáng tiếc, nếu ngươi không để ý, bổn vương nguyện ý lập tức tìm hoàng thượng thỉnh hôn, cưới ngươi làm thê......”

Thê......

Hắn nói là thê......

Đông Phương Ngữ Phượng thân mình mềm nhũn, nhờ bàn đá đỡ nàng mới có thể miễn cưỡng đứng lại.

Lòng đau như cắt, hai mắt rưng rưng, ủy khuất, không cam lòng, tuyệt vọng......

tiểu tiện nhân này, quả nhiên là câu đi hồn phách của Tứ Vương Gia mất rồi.

“Kia tỷ tỷ ….?”

Đông Phương Ngữ Hinh cúi đầu, khó xử hỏi. Không có người nhìn thấy trong mắt hiện lên một tia khoái ý.

“Năm năm trước, vốn là do độc phụ này tính kế. Bổn vương không truy cứu cũng đã là nhân từ lớn nhất rồi . Ngữ Hinh ngươi đừng lo lắng, bổn vương sẽ cho nàng hưu thư......”

Hưu thư...... Độc phụ...... ý cười khóe miệng đột nhiên gia tăng, chính là, Đông Phương Ngữ Hinh chậm rãi ngẩng đầu......

Bình luận

Truyện đang đọc