ĐÍCH NỮ CUỒNG PHI: CỰC PHẨM BẢO BỐI VÔ LẠI NƯƠNG

Edit: PDN

Cái này, nữ vương vẫn là người đầu tiên đồng ý .

Thật ra bà không phải người đầu tiên, ý tứ của Đông Phương Ngữ Hinh, chính là ý tứ của Tà Dịch.

Mà nàng nói muốn đi ra ngoài, đương nhiên Tà Dịch sẽ không phản đối, tiểu Hoan Hoan thì lại càng không cần phải nói .

Đông Phương Ngữ Hinh hầu như đại biểu ý tứ của hai người họ, mà nữ vương và quốc sư, cũng là giống nhau.

"Vậy đi thôi. . . . . ."

Đông Phương Ngữ Hinh bình tĩnh cười, nàng dẫn tay nhỏ bé của Hoan Hoan, Hoan Hoan nói :

"Mẫu thân, người lại kể chuyện cười cho con đi. . . . . ."

Truyện cười à, Đông Phương Ngữ Hinh biết được không nhiều lắm, chẳng qua cũng ít nhiều có một chút.

" Con biết con kiến rồi chứ?"

Đông Phương Ngữ Hinh hỏi.

"Vâng, đương nhiên biết ạ, rất nhỏ rất nhỏ , nhưng có thể đem di chuyển những thứ lớn hơn nhiều lần so với nó, bọn chúng thật rất giỏi . . . . . ."

Hoan Hoan ngẩng đầu cười nói, Đông Phương Ngữ Hinh gật gật đầu, bình thường con kiến là như thế này, nhưng nàng đã từng thấy con kiến rất lớn.

"Đúng, chính là con kiến loại này. . . . . . Hoan Hoan, vậy voi thì sao?"

"Con cũng biết rõ a, có cái mũi thật dài, chơi đùa khỏe lắm "

Kiến thức của tiểu Hoan Hoan thật không ít, Đông Phương Ngữ Hinh hài lòng cười, nói :

"Hôm nay truyện cười nương kể cho con xác định có liên quan với hai động vật này. Có một ngày, con kiến đang phơi nắng, trong lúc đấy, một con voi lớn đi về phía nó, con kiến khác đều chạy trốn rất nhanh, chỉ có một con vẫn bất động như cũ, thậm chí nó vươn chân đến, một con kiến khác hỏi nó tại sao không trốn đi chứ? Con kiến nói, mày không thấy tao vươn chân ra đây à? Tao muốn ngáng chân voi lớn. . . . . ."

"Ha ha. . . . . . con kiến kia đùa hay thật , cơ thể nó nhỏ có một chút như thế này, làm sao có thể ngáng chân voi chứ?"

Tiểu Hoan Hoan ôm bụng nở nụ cười, mấy người còn lại, khóe miệng cũng hiện ra một chút ý cười, hai ngày nay cũng liên tục thay đổi rất nhanh , hiếm thấy tâm tình thả lỏng một chút.

"Ha ha, Đúng vậy a, nhưng con kiến lại nghĩ rằng nó có thể . . . . . ."

Đông Phương Ngữ Hinh không cười, Hoan Hoan vỗ tay nhỏ, cao hứng giống như là chim nhỏ trong rừng——

Năm ngày qua bình an, không gặp được rồng, càng không nhìn thấy cửa ra.

Mọi người hầu như quên nguy hiểm tiềm tàng kia, bỗng nhiên Hoan Hoan lại bất an kêu lên:

"Tiểu Nhạc Nhạc. . . . . ."

Tiểu hồ ly Nhạc Nhạc, đúng là gần đây vẫn đều không ra ngoài.

Nếu như nó ở đây, Hoan Hoan cũng sẽ không buồn chán muốn để Đông Phương Ngữ Hinh kể chuyện cười gì đó cho.

Mọi người nghe thấy Hoan Hoan gọi, cũng nhìn bé khó hiểu.

"Hoan Hoan, làm sao vậy. . . . . ."

"Tiểu Nhạc Nhạc. . . . . . Tiểu Nhạc Nhạc nói là muốn khóc. . . . . ."

Muốn khóc? Tất cả mọi người rất nghi hoặc, tiểu Nhạc Nhạc này vẫn ẩn náu, từ nhìn thấy Địch Thêm sẽ chưa từng lộ mặt, làm sao có thể bỗng nhiên muốn khóc chứ?

Lúc này, bầu trời vốn rất đẹp, bỗng nhiên nhiều thêm mấy đám mây màu đỏ.

Như ánh bình minh, đỏ rực rỡ, đỏ lộng lẫy.

Đỏ, cũng thật không bình thường.

Bỗng nhiên gió bắt đầu nổi lên bốn phía, mọi người nheo mắt lại, Đông Phương Ngữ Hinh vội hỏi:

"Cẩn thận một chút, chúng ta không cần tách ra. . . . . ."

Hai người nắm lấy tay của đối phương, Tà Dịch vội vàng bế lấy tiểu Hoan Hoan.

"Tiểu Nhạc Nhạc nói, nó đúng là muốn khóc, nương, nó muốn được ra, người dẫn nó ra ngoài được không?"

Tiểu Nhạc Nhạc đang tu dưỡng, ép buộc khiến nó đi ra, chỉ có. . . . . .

Hoan Hoan dùng máu triệu hồi, mà sau khi triệu hồi ra được, phải dùng đan dược .

Đông Phương Ngữ Hinh cũng không đau lòng đan dược kia, dù sao, cái đó dùng hết lại luyện chế là đươc rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc