ĐÍCH NỮ CUỒNG PHI: CỰC PHẨM BẢO BỐI VÔ LẠI NƯƠNG

Chỉ có điều đây là mẫu thân của tiểu Hoan Hoan , hắn không dám không nghe theo nha.

“Ai nha, tiểu Nhạc Nhạc, ngươi gấp cái gì, không phải là bây giờ mới nghe được tiếng sấm à?”

Sư phụ bọn họ cũng thực sự là đủ cho lực, vào lúc nàng luyện chế ra ma hạch thập giai , đan dược dĩ nhiên cũng thành công theo .

“Ta. . . Ta nghĩ muốn đan lôi a. . .”

“Ngươi yên tâm, không thể thiếu của ngươi. . .”

Bát giai đan lôi, uy lực này, cũng không phải là người bình thường gánh được.

Nhưng tiểu Nhạc Nhạc là ma thú, da dầy, hơn nữa hắn thích cái này.

Nếu không, đan dược này thành công, nhận đan lôi đều là cái vấn đề mà?

“A a. . .”

Tiểu Nhạc Nhạc vẻ mặt đau khổ, Đông Phương Ngữ Hinh là cố ý sao?

Hắn cảm giác đúng vậy, nhất định đúng.

“Ha ha, chúng ta đợi bọn họ tới gọi chúng ta. . .”

Bây giờ chủ động đi ra ngoài, và được gọi lên, khái niệm cũng là hoàn toàn bất đồng.

Mà lúc này, người đến mời bọn họ đi ra , tuyệt đối không thể nào là sư phụ.

Để cho người của đan học viện , nợ nàng một cái nhân tình, cảm giác này, không sai.

Quả nhiên, Đông Phương Ngữ Hinh mới vừa nói xong, Tần trưởng lão đã vội vã chạy tới:

“Đông Phương Ngữ Hinh, tiểu Nhạc Nhạc đâu! Đan lôi, đan lôi. . .”

Nhìn đan lôi đã sắp tới, nhưng tiểu Nhạc Nhạc không ở, bọn họ mấy bộ xương già này cũng không dám đón đỡ a.

Nhìn Tần trưởng lão tới, tiểu Nhạc Nhạc đã đứng không yên, Đông Phương Ngữ Hinh trừng hắn liếc mắt, chậm rãi nói:

“Tần trưởng lão, ông gấp cái gì. . .”

Đã luyện đan nhiều lần như vậy rồi, Đông Phương Ngữ Hinh biết lúc nào đi ra ngoài, vì vậy, vẻ mặt thế nhưng rất thản nhiên a.

“A. . . Hinh nhi, cái này đã luyện chế xong chưa?”

Tần trưởng lão lúc này mới thấy Đông Phương Ngữ Hinh đã kết thúc công việc rồi, ông có chút tò mò, vậy Long vương có hay không. . .

“Vừa rồi mới xong việc. . .”

“Có thể có ma hạch thập giai ?”

Ánh mắt Tần trưởng lão sáng lên, tuy rằng cái kia cùng mình không quan hệ, nhưng. . .

Có thể nhìn, nhìn môt chút đã mắt cũng không sai a.

“Không có. . .”

Đông Phương Ngữ Hinh nói dối thế nhưng thực sự là mặt không đỏ tim không đập , tiểu Nhạc Nhạc có phần khinh bỉ Đông Phương Ngữ Hinh, nhưng hắn cũng không dám biểu hiện ra ngoài.

Hơn nữa, hắn biết sức hấp dẫn của ma hạch thập giai , tuy rằng Tần trưởng lão không có ý tứ này, nhưng khó đảm bảo ông ta sẽ không nói ra đi.

Chuyện này, truyền đi cũng mau nha.

Trên người của Đông Phương Ngữ Hinh có ma hạch thập giai , vậy. . .

Sau này , tất nhiên không ít phiền phức, Đông Phương Ngữ Hinh vốn là đủ phiền toái.

Nếu như. . . Vẫn tiếp tục phiền phức nữa, hắn cũng sẽ không cần mơ tưởng tu luyện thật tốt

“A. . .”

Có phần đáng tiếc, có phần thất vọng, nhưng Tần trưởng lão nghĩ đến chuyện trọng yếu hơn:

“Vậy tiểu Nhạc Nhạc. . . Đan lôi a. . .”

Thấy thời gian cũng không xê xích gì nhiều, Đông Phương Ngữ Hinh mới gật đầu:

“Đi thôi. . .”

Tiểu Nhạc Nhạc vội vội vàng vàng theo, bát giai đan lôi này , không biết hắn có thể đề cao bao nhiêu?

Hy vọng, đừng giống như thất giai , quá đả kích người.

Lúc này, bên ngoài nơi luyện đan cũng không nhiều người , lần trước khi luyện đan , người đã đi rất nhiều rồi .

Bọn họ sợ Long vương, cho nên. . . ——

U Minh vương rất trấn định ngồi, hắn đã từng nói chờ xong chuyện liền đi ra ngoài.

Bên người của hắn có một chỗ ngồi, Đông Phương Ngữ Hinh không muốn đi tới, nhưng U Minh vương đã đứng dậy:

“Đông Phương Ngữ Hinh, tới đây ngồi xuống đi. . .”

Cái này. . .

Tuy rằng Đông Phương Ngữ Hinh không muốn đi tới, nhưng này dù sao không ít người. . .

Bình luận

Truyện đang đọc