ĐÍCH NỮ CUỒNG PHI: CỰC PHẨM BẢO BỐI VÔ LẠI NƯƠNG

Nàng rất ngạc nhiên, cái thứ không phải thật thể là dạng người gì chứ?

“Chậc. . . . . . Tiểu Hoan Hoan, thực xin lỗi . . . . . .”

Tiểu Nhạc Nhạc thật buồn bực :

“Cái đó. . . . . . Ta cũng chỉ có thể nhìn thấy hắn trong lúc ngủ . . . . . .”

Tiểu Hoan Hoan 囧 , một thứ như vậy , làm sao bảo hộ tiểu Nhạc Nhạc?

Cái lão gia gia kia đang đùa giỡn cái gì vậy.

Có điều, người của tiểu Nhạc Nhạc không được, bé cũng chỉ phải tự mình nhìn chăm chú một chút.

Không vậy thì, thật sự nhìn thấy hành động của đại trưởng lão .

“Ừ, ta biết, nhưng bọn họ muốn đối phó phụ thân như thế nào chứ?”

Tiểu Hoan Hoan nhướng mày, bé nhìn chằm chằm như vậy , vẫn sẽ có lúc không có phương tiện , có phải bé nên. . . . . .

Nói cho phụ thân một tiếng hay không ? Để cho ông có điều phòng bị nhỉ? ——

Đông Phương Ngữ Hinh tu luyện, cũng vẫn chưa có tin tức.

Ma hạch thập giai kia, cũng không còn tin tức, có người truyền lời ra, nhưng chưa có tin tức gì hơn.

Dường như, đó chẳng qua là một lời đồn.

Nhưng mọi người biết không phải

Đó là một thứ rất có sức hấp dẫn, phần lớn mọi người rục rịch .

Mà cùng thời gian, chuyện học viện Tinh Anh muốn luyện chế đan dược bát giai cũng truyền ra.

Đã từng, bọn họ sẽ luyện chế , nhưng không biết vì nguyên nhân gì chậm trễ .

Lúc này đây, quả là thật sự sắp bắt đầu, hơn nữa, bên kia cũng lên tiếng , nếu như muốn quan sát thời khắc vĩ đại nhất này mà nói, có thể tới quan sát.

Tin tức này vừa ra, thiên hạ sôi trào.

Thậm chí, mọi người của Kì Thiên Quốc đã biết tin tức.

Mà ngay cả hoàng thượng cũng động tâm.

Chỉ là, tuy rằng động tâm, nhưng ông biết thực lực của mình .

Hoàn toàn không đủ để nói chuyện ở bên kia , võ công của ông. . . . . .

Tuy rằng lần trước ở dưới sự trợ giúp của Đông Phương Ngữ Hinh đã đột phá giai đoạn khí tiên . . . . . .

Bây giờ ở bên này ông coi như là một cao thủ , người nổi bật, nhưng. . . . . .

Đến bên kia, cái gì cũng không phải, hoàng thượng biết điểm này, nhưng. . . . .

Vẫn muốn đi xem như cũ.

Ông nhớ rõ lúc Đông Phương Ngữ Hinh luyện đan đó , thì tâm tình kích động đến mức nào.

Mà bây giờ. . . . . .

Là trường hợp rất cao cấp , vậy. . . . .

Tất nhiên là kích động lòng người .

Đông Phương Ngữ Hinh đã rời đi rất lâu, không biết ở bên kia trải qua như thế nào.

Phòng đấu giá bên này, ông vẫn đều âm thầm che chở, ông chưa quên đã từng đáp ứng lời nói của Đông Phương Ngữ Hinh ——

Bởi vì ông biết, nếu như mình nuốt lời, có một ngày Đông Phương Ngữ Hinh trở về, đương nhiên sẽ không bỏ qua cho ông.

“Haizz...zz, muốn tới xem thử thế nào?”

Lục vương gia, đã có thể tự mình chắn một phía.

Ông rất yên tâm. Về phần Tứ vương gia. . . . . .

Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng, ông đã hoàn toàn thất vọng đối với hài tử kia rồi.

Người, có đôi khi thật sự không thể phạm sai lầm, lúc trước, nếu như Tứ vương gia thuận tiện cưới Đông Phương Ngữ Hinh, không đùa giỡn mưu kế này , nói không chừng bây giờ hắn , cũng đã sớm . . . . . .

Đương nhiên, trên đời này không có bán thuốc hối hận ——

“Dùng cơm?”

Nhận được thông báo, Uất Trì Tà Dịch có phần không rõ ——

Mặc dù hắn là thiếu đảo chủ,cảm tình với đảo chủ cũng rất tốt, nhưng vẫn đều là tự mình ăn .

Bỗng nhiên đảo chủ gọi hắn tới ăn cơm cùng nhau , Uất Trì Tà Dịch có phần nghĩ mãi mà không rõ.

Bình luận

Truyện đang đọc