ĐÍCH NỮ CUỒNG PHI: CỰC PHẨM BẢO BỐI VÔ LẠI NƯƠNG

Đây. . . . .

Là một hứa hẹn.

“Ha ha, Đông Phương Ngữ Hinh, không phải là ngươi quá tự đề cao chính mình ? Độc của bổn vương , rất nhiều ngươi cũng không có biện pháp giải được. . . . . .”

Ý tứ này chính là, người tài ba dưới tay hắn cũng không thiếu.

“Nhưng độc của ta, người của ngươi, cũng không có cách nào khác giải được vậy. . . . . . U Minh Vương, ta không biết ngươi và Mẫn Bá Thiên đã từng đạt thành hiệp nghị gì, nhưng ta biết, ngươi không có dã tâm xưng bá thế giới . . . . . .”

“Làm sao ngươi biết bổn vương không cái dã tâm đó?”

U Minh Vương nhướng mày, nữ nhân này làm sao nhìn ra được?

“Nếu như ngươi thật sự muốn diệt Thiên Thương Đảo, chỉ sợ đã diệt từ lâu rồi. . . . . .”

“Ha ha, thông minh, bổn vương thích nữ nhân thông minh . . . . . .”

U Minh Vương Từ chỗ ngồi trên cao đứng lên, đi từ từ xuống:

“Nhi tử của bổn vương , rất thích nữ nhi của ngươi . . . . . .”

囧. . . . . .

Đông Phương Ngữ Hinh im lặng , đây xem như là gì? Muốn kết thân gia?

Nhưng tiểu Hoan Hoan quá nhỏ, nàng mới không cần bán tiểu Hoan Hoan đâu?

“Ta từng đã đáp ứng U Huyền, nếu như về sau tiểu Hoan Hoan thích hắn, ta sẽ không ngăn cản . . . . . .”

Đông Phương Ngữ Hinh bình tĩnh nói, U Minh Vương cười hắc hắc :

“Chuyện này cũng không vội, ngươi đã có thành ý như vậy , bổn vương tha cho ngươi một lần. . . . . .”

Tay hắn làm một thủ thế kì quái trên không trung , một luồng khí đen bỗng nhiên phun ra từ lòng bàn tay , khí đen đánh thẳng về phía Đông Phương Ngữ Hinh.

Đông Phương Ngữ Hinh không né tránh, mặc cho khí đen kia bắt đầu vây quanh cơ thể mình.

Khí đen kia, giống như một thanh chủy thủ nho nhỏ , vây quanh nàng, nàng cảm thấy đau đớn giống như bị cắt đứt .

Rất đau, rất đau. . . . . .

Nhưng nàng cắn răng nhịn xuống, đau đớn như vậy , ước chừng giằng co xấp xỉ một canh giờ, mới chậm rãi rút lui.

“Nếu như giải huyệt này ngay từ đầu , không cần phải lâu như vậy . . . . . . Lúc này chậm trễ nhiều thời gian cho nên phiền toái một chút.”

U Minh Vương hiếm khi tốt bụng nói lời giải thích , có điều hắn tò mò hơn là. . . . . .

“Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi cũng dám một mình đến tìm bổn vương, ngươi sẽ không sợ bổn vương lại nhốt ngươi lại sao?”

“Ha ha, U Minh Vương, ngươi nói chuyện cười. . . . . . Nếu như ngươi thật sự muốn giam giữ ta lại, lần trước , bọn họ không có khả năng thuận lợi cứu ta đi. . . . . .”

Ngày hôm đó, động tĩnh lớn như vậy, vậy mà U Minh Vương không phản ứng?

Kết giới thông thường, nàng cũng biết, ngay khi người ngoài muốn phá giải, người hạ kết giới sẽ có cảm giác .

“Ngươi đi đi. . . . . .”

Nữ nhân, hắn thích nữ nhân xinh đẹp , cũng thích nữ nhân thông minh .

Xinh đẹp lại thông minh , vậy cũng lại càng. . . . . . ——

“Đúng rồi, cái này cho ngươi, ăn vào có thể trợ giúp ngươi hồi phục võ công. . . . . .”

U Minh Vương bỗng nhiên đã ném thứ gì đó tới, Đông Phương Ngữ Hinh xoay người tiếp được, thản nhiên cười:

“Cám ơn. . . . . .”

Nhìn bóng dáng yểu điệu kia dần dần đi xa, ánh mắt của U Minh Vương u ám.

“Vương, nếu như ngài thích, có thể trực tiếp giam nàng lại. . . . . .”

Pháp sư khó hiểu nhìn Vương của bọn họ , một ít hành vi của Vương , hắn cũng không hiểu được.

“Nàng không đồng ý, giam nàng lại có ý nghĩa gì?”

Thanh âm mang theo vài phần bất đắc dĩ, pháp sư hơi xấu hổ ——

Chuyện này. . . . . .

U Minh Vương kiên trì, bọn họ quả là vẫn không thế nào hiểu được .

Có điều để Đông Phương Ngữ Hinh tự nguyện đi theo U Minh Vương, khả năng này tính ra quá nhỏ, trừ khi mặt trời mọc từ hướng tây.

Bình luận

Truyện đang đọc