ĐÍCH NỮ CUỒNG PHI: CỰC PHẨM BẢO BỐI VÔ LẠI NƯƠNG

Nàng không nói mình rất lợi hại, chẳng qua là. . .

Muốn giúp hắn, bởi vì bọn họ là bằng hữu, hơn nữa, nàng cũng biết, người này, thật ra rất muốn. . .

Quang minh chánh đại gặp người.

“Ta. . .”

Đã có bao nhiêu năm không lộ ra khuôn mặt rồi?

Phí Kỳ thật không dám, sợ nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của Đông Phương Ngữ Hinh .

Chỉ là, từ trong đôi mắt của Đông Phương Ngữ Hinh , hắn không nhìn thấy gì khác, chỉ có lo lắng, chỉ có thân thiết.

Hắn biết nàng không có ý tứ gì khác, hơn nữa trong phòng này , ngoại trừ Đông Phương Ngữ Hinh, cũng chỉ có tiểu Nhạc Nhạc đang ngồi một bên .

Hắn có thể, nên giữ lại một phần hi vọng!

Thật ra, nếu như Đông Phương Ngữ Hinh thực sự không có biện pháp, cũng không có tổn hại gì .

Nhiều nhất, chính là trải qua những ngày giống như trước đây , không hơn.

Nghĩ vậy, trong lòng cũng không giãy dụa lắm, hắn quả quyết lấy mặt nạ ra .

Sau đó. . .

Mặt nạ hạ xuống, quả nhiên là lộ ra khuôn mặt sần sùi.

Đây không phải là dấu vết thông thường , có thể thấy được vết tích đã từng bị độc dược kia ăn mòn .

Đông Phương Ngữ Hinh thậm chí có thể tưởng tượng được, khi đó, nhất định là đau kịch liệt.

Trên đời này người ác độc quả nhiên không ít, đây phải là cái dạng thù hận gì, mới có thể . . .

Hung ác như vậy chứ? ——

Nàng đứng lên, đi tới bên người Phí Kỳ , giơ tay lên. . .

Phí Kỳ lui về sau một bước, hắn không có thói quen tiếp cận người khác như vậy .

“Ha ha, Phí Kỳ, chúng ta là bằng hữu a, ta muốn nhìn một chút, mới biết được đây là cái độc gì , có biện pháp hay không nha. . .”

Đứng xa nhìn, tuy rằng rất quan trọng, nhưng chưa chắc đã chính xác.

Phí Kỳ có phần xấu hổ, hắn không phải cố ý tránh ra.

“Ta. . . Ta không phải là có ý định. . .”

“Ta biết, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều. . .”

Đông Phương Ngữ Hinh cười không thèm để ý , trong tay của nàng có thêm một tờ giấy, từ từ tới gần mặt của Phí Kỳ . . .

“Ta giúp ngươi bắt mạch . . .”

Xem xong rồi, Đông Phương Ngữ Hinh cũng không có kết luận, lại nói.

Phí Kỳ nghe lời vươn tay, chân mày của Đông Phương Ngữ Hinh cau lại:

“Chất độc này ta chưa thấy qua, chỉ có điều, dường như cũng không phải hoàn toàn không có hy vọng, ta cần nghiên cứu một chút. Phí Kỳ, trên đời này, không ai có thể buông tha bản thân. . .”

Ngoại trừ, trừ bản thân.

Câu nói kế tiếp này Đông Phương Ngữ Hinh chưa nói, Phí Kỳ lại hiểu rõ ra, hắn chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt xấu xí , lộ ra một chút hy vọng:

“Hinh nhi, ý của ngươi là, mặt của ta. . .”

“Đừng từ bỏ, ta cũng sẽ không từ bỏ, huống chi là chính ngươi?”

Đúng vậy, người khác cũng sẽ không từ bỏ, vì sao mình vẫn cho rằng không được chứ ?

Phí Kỳ cảm giác lựa chọn ban đầu của mình, thực sự rất sáng suốt, hắn không ngờ, mình lại có vận may như vậy .

“Ta. . .”

Hắn có phần kích động, không biết nên nói cái gì cho phải.

“Chất độc trên người của ngươi, mặt của ngươi, ta cũng sẽ hết sức. . .”

Lời vô ích nào cũng không nói nhiều , Đông Phương Ngữ Hinh kiên định nói:

“Tuy rằng, ta không dám cam đoan kết quả cuối cùng này , nhưng ta sẽ vẫn cố gắng hết sức giúp cho ngươi. . .”

Lời hứa này , rất nặng.

Mà tiếp xúc với Đông Phương Ngữ Hinh trong khoảng thời gian này tới bây giờ, Phí Kỳ biết đây tuyệt đối không là lời nói suông.

“Cảm tạ, cám ơn ngươi. . .”

Ánh mắt của hắn có phần ướt át, từ nhiều năm như vậy không có ai đối với mình như thế , cuối cùng hắn hiểu rõ, vì sao Uất Trì Tà Dịch sẽ yêu nữ nhân này như thế .

Bình luận

Truyện đang đọc