ĐÍCH NỮ CUỒNG PHI: CỰC PHẨM BẢO BỐI VÔ LẠI NƯƠNG

Edit: voi còi

Tuy rằng, là cái tiểu hài tử, nhưng Uất Trì Tà Dịch cũng không cho phép.

Nó chỉ có thể đi theo Uất Trì Tà Dịch, Tiểu Nhạc Nhạc cực kỳ buồn bực.

Nó nằm ở trên giường, lại ngủ không được.

Thân mình nho nhỏ nhích tới nhích lui, Uất Trì Tà Dịch không kiên nhẫn nhìn nó:

“Ngươi đang làm cái gì đấy?”

“Ai, không có Hoan Hoan ở bên người, ngủ không được a......”

Sớm biết rằng như vậy nó sẽ không nói, có thể nói không tốt một chút nào, lại cùng Tiểu Hoan Hoan tách ra.

“Ngươi...... Tiểu Nhạc Nhạc, nam nữ có khác biệt......”

Uất Trì Tà Dịch lời nói thấm thía nói xong, Tiểu Nhạc Nhạc bĩu môi:

“Nhưng chúng ta là đứa nhỏ......”

“Vậy cũng không được, ngươi muốn ảnh hưởng tới khuê dự (danh dự) của khuê nữ ta sao?”

Uất Trì Tà Dịch trừng mắt, Tiểu Nhạc Nhạc bất đắc dĩ nói:

“Này cũng quá nhỏ đi......”

Chẳng qua mới có năm tuổi, có cái gì khuê dự đáng nói a.

“Tiểu Nhạc Nhạc......”

Uất Trì Tà Dịch hừ lạnh một tiếng, Tiểu Nhạc Nhạc vội hỏi:

“Ta phụ trách không được sao?”

Uất Trì Tà Dịch buồn bực...... Hắn gắt gao trừng mắt nhìn Tiểu Nhạc Nhạc, gằn từng chữ nói:

“Nữ nhi của ta không có khả năng gả cho một con ma thú......”

“Ta......”

Tiểu Nhạc Nhạc buồn bực, nó trâu bò như vậy, huyết thống cao quý, vì sao sẽ không là người đâu?

Ô ô, nó phải lớn lên, làm người, không cùng Tiểu Hoan Hoan tách ra.

Xem nháy mắt liền trở nên giống như sương có cà (câu này không hiểu) Tiểu Nhạc Nhạc, Uất Trì Tà Dịch vừa lòng cười:

“Nghe được sao? Ngủ......”

Một đêm này Tiểu Nhạc Nhạc cũng chưa ngủ ngon, nó đang rối rắm chuyện muốn biến thành người thế nào.

Còn có Tiểu Hoan Hoan, nó mới không cần để cho người ta đem nàng cướp đi đâu?

Tiểu Hoan Hoan là của mình, chỉ có thể là nó.

Ô ô, lúc trước, Tiểu Hoan Hoan từng đã muốn xem giới tính nó, liền đối với nó phụ trách a.

Long cung rất xinh đẹp, mà Long Vương nói là đang liên hệ Cửu Vĩ Hồ, nhưng qua năm sáu ngày như vậy, vẫn không có tin tức gì như cũ.

Năm người lại tụ ở cùng nhau, chờ đợi như vậy ......

Mặc dù ở đây ăn ngon uống ngon, nhưng......

Trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh có chút lo lắng, mà Uất Trì Tà Dịch......

Càng là cau mày --

Biết biện pháp đi ra ngoài, nhưng lại không có ngừoi có thể làm cho bọn họ đi ra ngoài.

Liền giống như thời điểm người đang đói đến mức bụng dán vào lưng, nhìn thấy một quả táo, thế nhưng quả táo lại ở một nơi không thể lấy được......

Làm cho người ta thật buồn bực, thực vội --

“Chúng ta nên ra ngoài đi dạo một chút xem......”

Trước tiên nữ vương nói ra, Đông Phương Ngữ Hinh cũng đồng ý, Uất Trì Tà Dịch gật gật đầu, tại đây chờ vô ích, cũng không phải là biện pháp.

“Nhưng đây là địa bàn của Long Vương, không có người so với ông ta quen thuộc hơn...... Nếu ông ta tìm không thấy, chúng ta đây chẳng phải là liền càng tìm không thấy sao?”

Quốc sư vẻ mặt thận trọng nói.

“Ta cảm giác không đúng vậy...... Mẫu thân, phụ thân......”

Tiểu Hoan Hoan khó có khi nghiêm cẩn suy xét, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé chặt chẽ nhăn, tựa hồ có cái gì đó không rõ ràng.

“Hoan Hoan, làm sao vậy?”

“Mẫu thân, con nhớ được lúc vừa mới tới đây, Tiểu Nhạc Nhạc đã nói cảm thấy nơi này có chút quen thuộc, nhưng bây giờ đến nơi này, Tiểu Nhạc Nhạc lại không một chút cảm giác......”

Tiểu Hoan Hoan lo lắng nói:“Nơi này không bình thường a......”

Nơi này, thật sự là không bình thường.

“Ý của con là, này...... Tiểu Nhạc Nhạc chưa bao giờ tới sao?”

Tiểu Hoan Hoan gật gật đầu:

“Cửu Vĩ Hồ kia cùng Tiểu Nhạc Nhạc có quan hệ huyết thống......

Bình luận

Truyện đang đọc