ĐÍCH NỮ CUỒNG PHI: CỰC PHẨM BẢO BỐI VÔ LẠI NƯƠNG

Edit: voi còi

Cùng một thời gian, Bình Quy vừa chạy đi, mà đúng lúc này ở phía sau, một cái ngốc ưng (ngu ưng, chim trọc đầu) khác cũng theo sát mà lao đến, một cánh hạ xuống, đánh trúng cây cối bên trái, nhánh cây mang theo lá cây rầm một tiếng hạ xuống, BÌnh Quy né tránh không kịp, vừa vặn bị đè lên, không đứng dậy nổi.

Vô Tình mang theo Hoan Hoan, lúc này cũng bị một cái ngốc ưng khác để mắt, nó hung hăng vọt xuống, đối với cánh tay của Hoan Hoan liền cắn một ngụm.

Hoan Hoan muốn mau tránh ra, chỉ là ngốc ưng kia tốc độ cực nhanh, ngay tại lúc cái mỏ nhọn hoắt của nó sẽ rơi xuống trên tay của bé, Vô Tình sợ tới mức vội vàng vung tay quá muốn ngăn trở.

Chỉ là, một khắc này, tốc độ của ngốc ưng cực nhanh, cho dù là Vô Tình đưa tay qua, cũng không ngăn cản được tốc độ của nó.

Hoan Hoan thầm nghĩ không tốt, nàng cắn răng, chuẩn bị thừa nhận lần này, nhưng vào lúc này, ngay lúc miệng của ngốc ưng hạ xuống, một cái võng vuốt lông lá xù xì duỗi tới, nhẹ nhàng mà vung lên - -

A...

Mắt thấy miệng ưng hạ xuống, vậy mà cứng rắn dừng lại, một dòng máu tươi rơi xuống, ngốc ưng đau lui về phía sau vài bước.

Hoan Hoan không thể tin được nhìn ngốc ưng kia lui ra phía sau, không thể nào? Mặt nó...

Mặt của ngóc ưng kia, căn bản koong có nhiều thịt, phần lớn là lông, nhưng tại lúc nguy cấp vô cùng vừa rồi, tiểu Nhạc Nhạc tát ngốc ưng một cái, cứng rắn rút lông của nó ra, rút ra máu.

Tiểu Nhạc Nhạc...

Trong lòng Hoan Hoan âm thầm nghĩ lại mà sợ, may mắn tiểu Nhạc Nhạc ở đây, bằng không, chính mình khẳng định bị tiểu ngốc ưng ghê tởm này cắn một cái.

"Nha..."

Ngốc ưng bị thương, hơn nữa là bị thương tổn đến trên mặt, vô cùng tức giận, nó hung hăng trừng mắt nhìn Hoan Hoan và tiểu Nhạc Nhạc, lần nữa vọt xuống.

Tiểu Nhạc Nhạc nhìn nó lao xuống, tuyệt không sợ, nó giơ giơ tiểu móng vuốt dính máu lên, bỗng nhiên từ trong lòng Hoan Hoan nhảy ra, thân thể run lên, đột nhiên trở nên lớn hơn mười mấy lần, thành một hồ ly to lớn hơn so với Hoan Hoan.

Đây thực sự là tiểu Nhạc Nhạc sao?

Hoan Hoan có phần kinh ngạc, lần đầu tiên bé nhìn đến cái dạng này của tiểu Nhạc Nhạc.

Bộ lông một màu trắng tinh, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, cái đuôi thật to, lông mềm mượt, đáng yêu biết bao nhiêu.

Màu sắc thuần trắng như vậy, và màu đen của ngốc ưng đây chính là một cái so sánh cực kỳ rõ ràng.

Một trắng một đen, một đẹp một xấu, lúc này mấy người hài tử cũng không trốn tránh, trừng to mắt nhìn bọn họ chiến đấu.

Ngốc ưng quen thuộc dùng là cánh và miệng, còn tiểu Nhạc Nhạc, lợi hại liền là móng vuốt.

Đôi cánh của ngốc ưng lướt nhanh, đối với tiểu Nhạc Nhạc quét tới, lần này lực đạo rất lớn, liền ngay cả Hoan Hoan đều đã cảm thấy độ mạnh kia thật mạnh mẽ.

Nhưng mà, tiểu Nhạc Nhạc lại không sợ, giương mắt nhìn của cánh của nó quét tới, bỗng nhiên chân sau chấm đất, hai chân nhỏ phía trước vươn ra, xoạt một tiếng, tựu như xé vải vậy, cứng rắn xé cánh của nó ra.

"A... Tốt... Tiểu Nhạc Nhạc thật lợi hại..."

Hoan Hoan vỗ vỗ tay nhỏ, ai dám nói Tiểu Hồ Ly của bé không lợi hại? Ngươi xem, tiểu Nhạc Nhạc rất uy vũ a.

Cũng tại lúc này, hai cái ngốc ưng bên ngoài cũng bay tới, nhìn đồng bạn của mình bị thương, bọn chúng cực kỳ tức giận, vậy mà đồng khởi bay qua công kích tiểu Nhạc Nhạc.

"Vô Tình, chúng ta giúp tiểu Nhạc Nhạc..."

Tiểu Nhạc Nhạc có thể đối phó một cái ngốc ưng, nhưng hai cái cùng đánh, lại thêm một cái hơi chút bị thương nữa vẫn đang nhìn chằm chằm, vậy coi như khó khăn.

"Được..."

Vô Tình vội vàng ngưng tụ chân khí, ngưng kết thành đoàn, dùng khí lực lớn nhất đẩy đi ra:

"Lôi Đình quyết..."

Chân khí lấy thế đánh sấm vang chớp giật mạnh hướng một cái ngốc ưng...

Bình luận

Truyện đang đọc