ĐÍCH NỮ CUỒNG PHI: CỰC PHẨM BẢO BỐI VÔ LẠI NƯƠNG

Edit: PDN

"Ái chà, không phải là một ít máu sao? Con không sợ. . . . . . Hừ, đánh nhau con còn không sợ, huống hồ là một ít máu?"

Không thể không nói, tiểu Hoan Hoan thật là hiểu chuyện, việc này nếu đổi thành lúc bình thường, nhất định bé sẽ mè nheo ầm ĩ rất lâu.

Nha đầu kia, đúng là lúc bình thường trên tay bị gai đâm cũng đã kêu đau nửa ngày !

Nhưng hiện tại, liên quan đến mọi người có thể đi ra ngoài hay không, bé quyết đoán cắn răng một cái, không sợ. . . . . .

Đông Phương Ngữ Hinh thấy nữ nhi mạnh miệng, làm sao nàng có thể không biết bé sợ đau nhất?

"Ha ha. . . . . . Tiểu Hoan Hoan, thật ra chỉ đau tạm một chút. . . . . ."

Nhận lấy đoản kiếm Tà Dịch đưa tới, chỉ cần ở trên tay của tiểu Hoan Hoan cắt một chút, nhẹ nhàng mà, ra chút máu là được rồi.

"Vâng. . . . . . Mẫu thân,con tự mình làm. . . . ."

Tiểu Hoan Hoan chớp mắt mấy cái, bé phải làm một bé cưng dũng cảm.

Kỳ thật, lúc đang đánh nhau với ma thú, cũng có khả năng bị thương.

Nhưng bé cũng không nghĩ tới sẽ đau .

Người bị thương tại lúc không cảm thấy, cảm giác đau đớn kia sẽ giảm bớt rất nhiều.

Nhưng nếu có ý thức , vậy sẽ đau đớn hơn nhiều.

Thấy bé kiên cường như thế, Đông Phương Ngữ Hinh đưa đoản kiếm cho bé.

Tiểu nha đầu nhận lấy, tuy rằng cố tỏ ra có vẻ không sợ , nhưng. . . . . .

Thấy bé nhắm chặt mắt lại, gắng sức vung đoản kiếm xuống, Đông Phương Ngữ Hinh có phần xấu hổ.

Đây là không sợ sao? Rõ ràng đúng là, sợ vô cùng.

Ngay tại lúc đoản kiếm hạ xuống, một bàn tay lớn bỗng nhiên cầm tay nhỏ bé của Hoan Hoan.

Hoan Hoan khó hiểu ngẩng đầu, nhìn người nắm đoản kiếm——

Là phụ thân, vẻ mặt phụ thân không vui nhìn bé:

"Tiểu Hoan Hoan, đây là con muốn làm cái gì? Lấy một ít máu là đủ rồi, không ai để con chặt ngón tay xuống. . . . . ."

Lực đạo này hạ xuống, ước chừng tay nhỏ này cũng phải báo hỏng rồi .

"Hức. . . . . . con. . . . . ."

Hoan Hoan bỗng nhiên muốn khóc, trong lòng của bé, thật ra thì vẫn sợ hãi .

Uất Trì Tà Dịch nhẹ nhàng mà lấy chủy thủ ra, một tay bắt lấy tay nhỏ bé của Hoan Hoan, thật dịu dàng thật cẩn thận cắt một chút, Hoan Hoan chỉ cảm thấy đau được một tí tẹo , hoàn toàn không đau giống như trong tưởng tượng.

Có máu đỏ tươi chảy ra, không nhiều lắm.

Hoan Hoan ( *** ) bắt lấy tay chảy máu của Hoan Hoan, đặt tới trên cái trán của bé, máu giọt đến chính giữa trán, xinh đẹp tuyệt diễm ( chỗ này theo đúng bản ră là vậy,ta nghĩ có chút nhầm lẫn,có lẽ là Dông Phương Ngữ Hinh mới đúng,tại lúc này có mấy nhân vật ở đây nên ta không dám chắc )

"Nhắm mắt lại. . . . . . Gọi tiểu Nhạc Nhạc. . . . . ."

Hoan Hoan nghe lời nhắm mắt, sử dụng tinh thần liên hệ với tiểu Nhạc Nhạc, gọi hơn mười câu, quả nhiên nghe được tiếng của tiểu Nhạc Nhạc:

"Tiểu Hoan Hoan, ta không thoải mái, ngươi gọi ta làm gì?"

"Tiểu Nhạc Nhạc, ngươi có thể đi ra sao? Phụ thân ta đến đây. . . . . ."

Hoan Hoan rất vui vẻ nói, tiểu Nhạc Nhạc bĩu môi:

"Đúng là một cái lại tới chịu chết ?"

Hoan Hoan có phần hết chỗ nói rồi:

"Nhạc Nhạc, cái kia. . . . . . phụ thân ta tìm ngươi có việc. . . . . ."

"Không ra ngoài, ta muốn đi ngủ. . . . . ."

Lần này Tiểu Nhạc Nhạc lại không nể mặt Hoan Hoan.

"Tiểu Nhạc Nhạc, mẫu thân của ta sẽ giúp ngươi khôi phục . . . . . ."

Hoan Hoan nói rất chân thành, tiểu Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ:

"Ta đây sẽ ra ngoài một lúc. . . . . ." ——

Bỗng nhiên trên mặt đất có thêm một con hồ ly nhỏ trắng như tuyết, trước mắt mọi người sáng ngời, tiểu Nhạc Nhạc quả nhiên hiện ra.

Đông Phương Ngữ Hinh vội hỏi:

"Tiểu Nhạc Nhạc, hiện tại ngươi cần đan dược gì?"

"Cho ta đan dược ngươi để dành gì đó, tự ta tìm. . . . . ."

Tiểu Nhạc Nhạc rất khí phách nói, Đông Phương Ngữ Hinh vừa nghe, trong lòng thầm nghĩ không ổn——

Bình luận

Truyện đang đọc