ĐÍCH NỮ CUỒNG PHI: CỰC PHẨM BẢO BỐI VÔ LẠI NƯƠNG

Edit: PDN

Đám mây nhanh chóng di chuyển lại đây, giữa màu đen pha lẫn màu đỏ, màu vàng, lục sắc, thậm chí. . . . . .

Màu lam. . . . . .

Đan lôi nhiều màu?

Mọi người hoàn toàn khiếp sợ, việc này, cũng quá. . . . . .

Nhiều màu đan lôi nha, vậy nếu đan dược này thành công , tối thiểu không phải là. . . . .

Đan dược thất giai cao cấp sao!

Dựa vào, nữ nhân biến thái này, một lần thành công cũng thôi, vậy mà còn làm ra tới đan dược cao cấp.

Có điều, nhiều màu đan lôi này, vậy cũng không phải đùa.

"Hoan Hoan, đi xuống nhanh lên, đan lôi tới. . . . . ."

Đông Phương Ngữ Hinh biết bản lĩnh của Hoan Hoan, nàng cũng không hi vọng con gái của mình bị thương.

"Nương. . . . . . Con muốn giúp nương. . . . . ."

Hoan Hoan không muốn đi xuống, sắc mặt Đông Phương Ngữ Hinh lạnh lùng, bực mình nói :

"Nghe lời, đi xuống nhanh lên. . . . . ."

"Nương. . . . . ."

Thấy Đông Phương Ngữ Hinh sẽ nổi giận, Hoan Hoan bĩu môi bực mình đi xuống, đúng vào lúc này, một tia chớp bay tới, một tiếng đùng đoàng, đạo đan lôi thứ nhất mới hạ xuống.

Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng bắt đầu vận chuyển chân khí ngăn cản, nhưng ngay tại lúc đan lôi sắp rơi xuống trên người nàng, một đường ánh sáng màu trắng bỗng nhiên từ trong lòng Hoan Hoan bay ra, vụt một tiếng liền bay tới trên đài, thẳng tắp đi tới chạm vào đan lôi kia.

"Tiểu Nhạc Nhạc. . . . . ."

Thấy tiểu Nhạc Nhạc bay về phía đan lôi, Hoan Hoan sốt ruột trái tim đều nhảy ra ngoài, bé muốn đi qua cứu tiểu Nhạc Nhạc, Tà Dịch lại bay tới ôm lấy bé:

"Hoan Hoan đừng nóng vội, kiến thức của tiểu Nhạc Nhạc rộng hơn, nó sẽ không xúc động như vậy . . . . . ."

Đông Phương Ngữ Hinh vốn phải cứu tiểu Nhạc Nhạc, Tà Dịch lại nhắn đến, khiến nàng thử nhìn trước một chút.

Tiểu Nhạc Nhạc đó, thẳng tắp đón đan lôi, năm đạo đan lôi cũng không phải đùa , nhưng tiểu Nhạc Nhạc lại giống như chơi đùa như thế, vui vẻ đỡ lấy. . . . .

Mọi người, lại kinh ngạc.

Đan lôi thấy bọn nó lại không làm gì được một cái tiểu hồ ly, nổi giận tiếp tục đánh xuống, chẳng qua là, mặc kệ bọn nó nóng nảy cỡ nào, tiểu Nhạc Nhạc vẫn không sợ hãi như cũ.

Nửa giờ sau, đan lôi rời đi, trên không mang theo mùi đan dược nồng đậm, Đông Phương Ngữ Hinh lấy ra thành quả vừa mới từ đan lô, đặt vào bên trong một cái hòm bạch ngọc.

Nàng chậm rãi xuống đài, đưa cho trưởng lão đang ngồi, cười thản nhiên nói:

"Đây là Phi Vân đan ta giúp tướng công nhà ta luyện chế, mong rằng trưởng lão nhìn xem, có thể xem như là đan dược thất phẩm. . . . . ."

Đám trưởng lão cùng nhau co rút khóe miệng, nữ nhân này. . . . . .

Được rồi, có lẽ nàng vừa tới, không hiểu quy củ ——

Đan học viện này, tác phẩm dự thi của đệ tử , phải nộp lên cho đan học viện .

Mà Phi Vân đan này của Đông Phương Ngữ Hinh, nói là vô giá tuyệt đối không cường điệu.

Tiểu Nhạc Nhạc kia, sau khi đón xong tất cả đan lôi hình như vẫn có phần chưa thỏa mẵn, nó một lần nữa trở lại trong lòng Hoan Hoan, bộ lông trên người càng trắng, càng sáng hơn .

Hoan Hoan vuốt đầu nó, khẽ nói:

" Tiểu Nhạc Nhạc đáng ghét, ngươi làm ta sợ muốn chết. . . . . ."

"Xèo xèo, xèo xèo. . . . . ."

Tiểu Nhạc Nhạc kêu, đáng tiếc không biết nói, nó chỉ biết giao tiếp với Hoan Hoan.

Người vây xem, không dám lại xem thường một đôi mẫu tử này, bọn họ chính là một đôi biến thái .

Mà Mẫn Du Nhiên, vẻ mặt lại khó lòng thật sự nghiêm túc lên.

Đan lôi nhiều màu, ít nhất là cao cấp, trưởng lão nhìn khen ngợi , bọn họ không phải chưa thấy qua đan dược thất phẩm cao cấp, nhưng mà. . . . . .

Phi Vân đan cao cấp này, đúng là nhìn thấy lần đầu tiên.

Bởi vì nguyên liệu của Phi Vân đan vốn khó được, nếu không phải ban đầu Đông Phương Ngữ Hinh lấy được một ít ở chỗ của Sư vương bọn họ, cũng không thể thu thập đủ hết một bộ này!

Hơn nữa, xác xuất thành công đó, có thể thành công đã không sai rồi, huống hồ là cao cấp nữa?

Bình luận

Truyện đang đọc