Tiểu Hoa cũng không biết, hóa ra cung đấu cũng có thể nguy hiểm như vậy??
Tô Yên nghe, nàng nhấc mắt nhìn con rắn này.
Con rắn này như có cảm giác, ngo ngoe rục rịch muốn đi tới gần, nhưng lại sợ thứ gì đó, không dám đi qua.
Lúc này, Tô Yên nghe thấy tiếng ho khan của Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Nàng nghiêng đầu nhìn, khóe môi trắng bệch của Hiên Viên Vĩnh Hạo không biết khi nào đã có chút xanh tím.
Xem ra độc của con rắn vừa nãy, còn chưa rửa sạch sạch sẽ, trong cơ thể vẫn còn độc.
Tô Yên lại nhìn về phía con rắn kia, giọng nói mềm mại nghiêm túc, "Ngươi có nội gan không?"
Nội tâm Tiểu Hoa, "????Ký chủ đang nói chuyện với ai?"
Con rắn kia phun lưỡi đỏ tươi, phát ra tiếng tê tê tê.
Ngây người một lát, Tô Yên lại lên tiếng, "Đưa nội gan của ngươi cho ta."
Ngữ khí kia, ngữ điệu kia, làm nội tâm Tiểu Hoa xuất hiện một tia không hiểu, chẳng lẽ... còn có một cái hệ thống khác nó không nhìn thấy?? "
Khi Tiểu Hoa đang mờ mịt, mắt thấy con rắn kia, thân hình bắt đầu vặn vẹo, giây tiếp theo khụ một tiếng, một viên nội gan dính máu phun ra.
Sau đó, con rắn đó dùng đuôi cuốn thứ mình phun ra, bò tới trước mặt Tô Yên.
Tô Yên vừa duỗi ra tay muốn lấy, con rắn kia lại không khống chế được, duỗi đầu thò qua, mở miệng định cắn xuống.
Sau đó..., khi con rắn kia để sát đầu vào bàn tay Tô Yên, chỉ duỗi lưỡi rắn, liếm sạch sẽ bột phấn màu vàng nhạt trên tay Tô Yên.
Giây tiếp theo, thành thành thật thật đặt nội gan của mình vào tay Tô Yên.
Tô Yên cắn một miếng nội gan ngay trước mặt nó.
Máu màu đen, vị đắng lập tức tràn vào trong miệng.
Nàng đẩy Hiên Viên Vĩnh Hạo đến một bên tường, giây tiếp theo đôi môi dính máu đã hôn xuống.
Hiên Viên Vĩnh Hạo giương mắt, nhìn nữ tử trước mặt mịn.
Mùi máu cùng với vị đắng tràn vào trong miệng.
Một lúc sau, Tô Yên buông ra, ngẩng đầu lên, nhìn hắn.
Nghiêm túc hỏi: "Có cảm thấy tốt hơn chút nào không?"
Hiên Viên Vĩnh Hạo rũ mắt, nhìn đôi môi hồng nhuận của Tô Yên, con ngươi
đen nhánh, cổ họng lăn lộn, "Không."
Tô Yên không hiểu nhìn nội gan trong tay, lại nhìn nhìn Hiên Viên Vĩnh Hạo, nàng đưa nội gan đến bên môi hắn, "Ngươi lại cắn một miếng thử xem."
Mùi tanh bay đến, hắn nghiêng nghiêng đầu, từ chối.
Giây tiếp theo, hắn lại nhẹ giọng xuống, mang một khuôn mặt ốm yếu tái nhợt, nói ra yêu cầu vô lý, "Ngươi đút cho ta."
Lúc này, con rắn kia không biết đã bò tới đây từ lúc nào, "Tê tê tê tê tê!!"
Nó phun lưỡi rắn cũng không biết nói gì.
Sau đó lại thấy Tô Yên nhìn nó, lại nhìn Hiên Viên Vĩnh Hạo, nàng nghiêm túc nói với con rắn kia, "Nội gan của ngươi hình như không thể giải độc."
Con rắn kia nghe thấy thế, giống như có hơi kích động, vặn vẹo thân thể, "Tê tê tê tê tê!!"
Tô Yên lại nhìn nội gan trong tay, không hiểu, "Nếu thật sự giải trăm độc, làm sao hắn lại không có cảm giác gì?"
Con rắn kia trừng mắt oán hận nhìn Hiên Viên Vĩnh Hạo một cái, rất tức giận, "Tê tê tê tê tê!!"
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn một người một rắn nói chuyện với nhau, lúc đầu rất kinh ngạc, nhưng mà bây giờ nhìn một người một rắn nói chuyện với nhau... lại muốn bóp chết con rắn này.
Hắn lại dựa vào Tô Yên, áo choàng lông bao phủ cả hai người.
Đầu gác trên vai nàng, "Ngươi hiểu con rắn này nói gì?"
"Ân, có thể nghe hiểu."
"Nó đang nói gì?"
Tô Yên quay đầu nhìn về phía hắn, ngoan ngoãn lặp lại, "Nó nói ngươi lừa ta, vì muốn cắn thêm một miếng nội gan nữa."
Chương bao nhiêu mụ Thu Thật bị ăn roi??? (giới hạn trong vòng 5 chương tiếp theo ná)