NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Trong đầu Nam Đường nhanh chóng hiện lên cảnh Tô Yên ngồi xổm một góc, mấy chục con rắn độc vây xung quanh.

Sau đó, bọn họ còn chưa đi xa lắm, đã nghe thấy tiếng thét chói tai của một nô tỳ một công chúa truyền đến.

Sau đó thì không nghe thấy gì nữa.

Sau khi sắc mặt Nam Đường thay đổi vài lần mới trở lại bình thường, bình tĩnh dẫn Tô Yên đi về phía trước.

Tô Yên xoa xoa cánh tay, nơi vừa bị cắn của mình.

Một lát sau, mới móc một viên kẹo từ trong túi tiền ra, bóc giấy dầu, cho vào miệng.

Vị ngọt của dâu tây và sữa bò giảm bớt sự đau đớn nơi cánh tay.

Đi qua con đường nhỏ, vòng qua đường sỏi đá, cuối cùng cũng tới yên hội.

Đại thần từ tam phẩm trở lên đều tới.

Thị vệ tuần tra từng vòng từng vòng, chu đáo chặt chẽ.

Cung nữ đều mặc váy vàng, ra ra vào vào như nước chảy.

Vừa đi vào, sự xa hoa xa xỉ đã đập vào mắt.

Trên cùng là ghế ngồi của hoàng đế, bên dưới hoàng đế, người đứng đầu hai bên trái phải, bên trái là và trí của Triệu thừa tướng, bên phải là vị trí của Lâm tướng quân.

Dưới đó, là ghế của hoàng tử công chúa, phân biệt theo tuổi mà sắp xếp.

Đối diện với ghế của hoàng tử công chúa là ghế của sứ thần, tiếp đó là ghế của các đại thần trong triều.

Dựa theo đạo lý mà nói, hoàng thất huyết thống tôn quý, nên ngồi phía trên thừa tướng và tướng quân.

Bởi vậy có thể thấy được, vị hoàng đế này nể trọng hai đại thần này thế nào.

Toàn bộ yến hội, ghế còn chưa ngồi đầy.

Tô Yên ngẩng đầu nhìn lại, Hiên Viên Vĩnh Hạo vẫn chưa ngồi xuống ghế.

Nam Đường dẫn Tô Yên đi trong yến hội, đi qua một con đường uốn lượn, đi tới một cái ao.

Nam Đường dừng bước, "Điện hạ, đã dẫn người đến."

Giọng nói nhẹ nhàng kia vang lên, "Lui xuống đi"

Nghe vậy, Nam Đường đôi tay ôm quyền, "Thuộc hạ cáo lui."

Hiên Viên Vĩnh Hạo một thân vàng nhạt, y quan vấn tóc, có chút thay đổi so với bộ dáng thanh lãnh ngày xưa.

Nhìn lại, lại càng thêm môi hồng răng trắng, ập vào trước mặt làm người có cảm giác ôn nhu lương thiện, muốn tới gần.

Ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống người hắn, làm hắn tăng thêm một tia thuần tịnh.

Con ngươi đen nhánh, môi mỏng hơi hơi cong lên, "Còn đứng ở đó làm gì? Lại đây."

Giọng nói không xa cách nhẹ nhàng như vừa nãy, mà có thêm một tia cảm xúc khác.

Tô Yên chớp chớp con ngươi, chậm rì rì bước bước chân đi qua đó.

Vừa mới đi đến trước mặt hắn, đã bị hắn kéo cánh tay, thoáng lôi kéo, hai người đã cách nhau cực gần.

Hắn nhìn bộ dáng mềm mại ấm áp của Tô Yên, lại không nhịn được sự ngo ngoe rục rịch trong lòng.

Nhưng mà khuôn mặt vẫn bình tĩnh, ngữ khí vẫn không nhanh không chậm, "Túi tiền đã thêu xong chưa?"

Tô Yên gật gật đầu, "Thêu xong rồi."

Hắn cười, tựa hồ cũng không sốt ruột nhìn túi tiền, từng câu từng chữ, "Vậy ngươi cảm thấy, thêu như thế nào?"

"... cũng được."

"Bổn cung đã nói qua, nếu bổn cung hài lòng, sẽ bỏ qua mọi chuyện, nhưng nếu không hài lòng..., chuyện mới chuyện cũ đều tính."

Tô Yên sửng sốt, nàng, nàng đã quên chuyện này.

Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn nàng sửng sốt sửng sốt, nói: "Có mang theo túi tiền không?"

"Ta..."

"Lấy ra để ta nhìn thử xem."

Tô Yên chậm chạp không có động tác.

Tiểu Hoa nhỏ giọng nói: "Ký chủ, nếu không... ngài nói với điện hạ, để ngài thêu lại một cái?"

Lời này, có nghĩa là ngay cả Tiểu Hoa đều cảm thấy túi tiền đó có hơi xấu.

Cái này làm Tô Yên càng không muốn lấy ra.

Khi hai người ở đó dây dứa, không biết Nam Đường đã đi qua từ lúc nào.

Đứng cách đó hơn hai mét, "Điện hạ, Triệu thừa tướng và Lâm tướng quân tới."

Bình luận

Truyện đang đọc