NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Khi bọn họ đang đến vị trí giao hàng.

Đột nhiên

"Phanh!"

Một tiếng vang lên, kịch liệt va chạm.

Người trên xe giật nảy mình.

Phía sau bị xe theo đuôi.

Tài xế theo bản năng giảm tốc độ, sau đó, phía đối diện, một chiếc xe quân đội cấp tốc chạy đến.

Khi hắn ta vừa giảm tốc độ, bốn phương tám hướng đã bị xe quân đội vây quanh.

Chỉ mới vài giây, thế nhưng bị vây đến chật như nêm cối.

Trên một chiếc xe quân đội đối diện, một nữ tử mặc quần áo ở nhà bước xuống.

Dường như cô có quân hàm rất cao, phía sau cô có một đám quân nhân tay cầm súng ống thẳng tắp đứng thẳng.

Thanh âm cô gái lãnh đạm

"Đem người giao ra đây."

Lần này, người trong xe bắt đầu hoảng loạn.

"Lão đại, nên làm cái gì bây giờ?"

Người dẫn đầu cắn răng

"Tiến lên!"

Cơ hồ cùng tiếng nói của tên dẫn đầu kia.

Còn có thanh âm "phanh phanh phanh phanh" của lốp xe bị bắn nổ.

Tài xế giẫm chân ga, lốp xe trượt xoay quanh tại chỗ.

Phanh!

Bốn chiếc xe quân đội cùng tiến lên, gắt gao chế trụ chiếc xe kia.

Hiện giờ, đã không còn biện pháp trốn chạy.

Rốt cuộc, hắc y nhân kéo ra cửa xe, nhưng lại chậm chạp không xuống xe.

Tô Yên vẫn luôn đứng đó.

Bởi vì Diệp Tiêu còn ở trong tay bọn họ.

Sợ một khi có hành động, hắn sẽ xảy ra chuyện.

Trong xe, Diệp Tiêu bị đẩy đến đằng trước, trong tay hắc y nhân gần hắn nhất nắm một cây súng.

Họng súng dừng ở trán Diệp Tiêu.

Tên hắc y nhân kia gầm lên

"Thả chúng ta rời đi, bằng không, ta hiện tại liền bắn chết hắn."

Tô Yên sắc mặt lãnh đạm

"Nếu hắn chết, các ngươi cũng không sống được."

Hắc y nhân nhíu đôi mắt một chút

"Cô cho rằng ta không dám nổ súng??"

Tô Yên trầm mặc.

Hắc y nhân cười, hắn biết, chỉ cần tên nam nhân này còn ở trên tay bọn họ, vậy thì bọn họ sẽ không chết được.

Không nghĩ tới, tên nam nhân này vẫn là một con át chủ bài a.

Tại thời điểm giằng co ngàn cân treo sợi tóc này.

Diệp Tiêu nâng tay lên, thừa dịp tên hắc y nhân kia đang theo dõi Tô Yên đối diện, một quyền hất ra súng lục trên tay hắn ta, tránh thoát khỏi kiềm chế, chạy ra xe.

Ai có thể nghĩ đến, từ lúc bắt đầu, một con tin bộ dáng mềm yếu bị dọa sợ, thế nhưng có loại hành động như vậy.

Chẳng những hất ra súng lục, còn tránh thoát kiềm chế.

Tô Yên ấn đuôi xe, nhảy dựng lên, ba bước thành hai đã đi tới trước mặt Diệp Tiêu.

Tên hắc y nhân mới vừa nhặt lên súng lục.

Bang!

Tô Yên một chân đá tên kia.

Binh lính chung quanh lại lần nữa vây quanh lại, súng ống chĩa thẳng vào đám người áo đen.

Vây chật như nêm cối.

"Không được nhúc nhích!"

Lúc này đây, hắc y nhân hoàn toàn choáng váng.

Không có át chủ bài, chỉ có bị người tùy ý sắp xếp.

Tức khắc thành thật, giơ tay lên, một tên dựa gần một tên, từ trong xe đi ra.

Tô Yên cẩn thận đánh giá Diệp Tiêu

"Không bị thương chứ?"

Diệp Tiêu lắc đầu.

Sau đó thẹn thùng ôm lấy Tô Yên

"Rất nhớ em."

Hắn ôm thực dùng sức.

Chờ đến khi hắn ôm đủ rồi.

Tô Yên lôi kéo hắn cùng Triệu Lâm nói qua vài câu, rời khỏi hiện trường.

Vào ban đêm, đoạn video này được cắt nối biên tập truyền phát ra ngoài.

Lập tức tạo thành video có lượng truyền phát cao nhất trong lịch sử.

Thậm chí hình ảnh Tô Yên dẫm lên đuôi ô tô, xuất hiện ở trước mặt Diệp Tiêu, đá tên hắc y nhân ra, được người cắt nối biên tập trở thành đoạn ngắn kinh điển.

Người không biết còn tưởng rằng đang chụp phim thần tượng.

"Quá soái! Ta trước nay đều không tin một nữ nhân có thể soái hơn một người đàn ông, nhưng Tô Yên thượng tướng làm được."

"Tô Yên thượng tướng tồn tại, đều làm bao nhiêu nam nhân tự biết xấu hổ a"

"Oa oa oa, anh hùng cứu mỹ nhân? Quá đẹp trai~~~"

"Chỗ nào là anh hùng cứu mỹ nhân, rõ ràng chính là mỹ nhân cứu anh hùng."

Bình luận

Truyện đang đọc