NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ngọc Liên

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên rời đi, thanh âm phía sau nhỏ dần. Cô mở ra hình ảnh kèm theo trong thông báo. Chỉ thấy hình ảnh một lọ thuốc đen nhánh xuất hiện trong tầm mắt.

Lọ thuốc này ······ còn không phải là cái đêm qua Tiểu Hồng đưa cho cô sao??

Tiểu Hoa vui vẻ

"Oa, ký chủ, chị lập tức sẽ có công quân cấp hai a."

Tô Yên nghe

"công quân cấp hai, có chỗ tốt gì sao?"

"Nghe có vẻ rất lợi hại đó nha."

"Thưởng đồng liên bang không?"

"Không có"

"Thưởng dịch tu bổ không?"

"Cái này ······ không có."

Cô lên tiếng

"À."

Chỉ là cho cái huân chương, không cho dịch tu bổ.

Bí dược này giao hay không, hình như cũng không có khác biệt a.

Tô Yên dọc theo con đường đi ra ngoài. Chờ đi ra khu dạy học, liền nghe được bên cạnh truyền đến tiếng nói chuyện

"Tô Kiêu, có muốn kết đội với học sinh duy tu nào hay không?"

"Ai nha, học sinh duy tu trường chúng ta còn như tre già măng mọc đi tìm hắn đó, Tô Kiêu cần gì phải lo lắng chuyện này."

"Cũng đúng, nhưng mà tôi vẫn tò mò."

Tốp năm tốp ba tiếng nói chuyện truyền đến.

Chỉ thấy mấy người mặc đồng phục màu bạc xuyên qua cánh rừng, đi tới khu dạy học. Trong ba người, người trầm mặc nhất kia, đó là Tô Kiêu.

Tô Yên đang nghĩ chuyện của bí dược. Cô cân nhắc có nên bán cái này cho người khác sau đó đổi thành đồng liên bang đi mua dịch tu bổ hay không.

Nghĩ nghĩ,đột nhiên một đôi quân ủng màu đen xuất hiện trong tầm mắt của cô. Vừa nhấc đầu, chính là Hoắc Vưu.

Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt hắn trắng nõn, mắt híp lại, cả người đầy vẻ lười nhác.

"Đi cũng không nói một tiếng, tốt xấu gì tôi cũng là ân nhân của cô."

Tô Yên chớp chớp mắt, mở miệng

"Cảm ơn"

Hoắc Vưu nhìn vết thương trêи khóe miệng cô. Còn có chút tím bầm, nhưng mà so với ngày hôm qua đã khá hơn nhiều.

Im lặng trong trong chốc lát, hắn mở miệng

"Đi về bằng cách nào?"

"Đi bộ về."

"Đi mất bao lâu?"

"Ba giờ đồng hồ."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Mí mắt Hoắc Vưu nhấc lên nhìn cô. Hắn khom lưng, tới gần Tô Yên một bước. Duỗi tay, sờ sờ cái ót Tô Yên. Ánh mắt hắn tìm tòi nghiên cứu.

Tô Yên nghi hoặc

"Làm sao vậy?"

"Tôi muốn xem đầu óc cô có phải bị đánh hỏng rồi hay không."

Tô Yên cúi đầu

"Đầu còn khá tốt."

Hoắc Vưu nhìn bộ dáng cô cúi đầu nói chuyện mềm ấm. Nhìn thật dịu ngoan.

Nhưng khi ra tay cũng vô thanh vô tức khiến cho hắn mở rộng tầm mắt a.

Hôm qua đánh người là cô, bỏ về không từ biệt cũng là cô. Thế nhưng còn chạy ba giờ đồng hồ mà đầu không nghĩ ra được cách gọi xe đi về??

Nhìn môi cô hồng nộn nộn, làm hắn lại nghĩ đến chuyện khác.

Hoắc Vưu thu tay lại, hỏi

" Đã ăn cơm chưa?"

"Còn chưa."

"Ân, mời tôi ăn cơm đi."

Hắn kéo cánh tay Tô Yên. Kết quả còn chưa có lôi được người đi, bỗng nhiên có người tiến lên ngăn cản

" Cô ấy sẽ không đi theo cậu đâu."

Nói xong, tay Hoắc Vưu đã bị đẩy ra.

Tô Yên ngẩng đầu. À, đây là em trai cô.

Tô Yên vừa nhấc đầu, Tô Kiêu liền thấy được rõ ràng dấu vết trêи mặt cô. Cậu nhíu mày một chút. Mở miệng

"Bị hắn đánh?"

"Hắn" ở đây không cần hỏi, chính là chỉ Hoắc Vưu.

Tô Yên lắc đầu tỏ ý không phải.

"Vậy là bị ai đánh?"

Nói xong, Tô Kiêu dừng một chút, lại bo thêm câu

" Tôi báo thù giúp chị."

Thanh âm trịnh trọng lại nghiêm túc.

Tô Yên lắc đầu

"Không sao, tôi có thể tự mình xử lý tốt."

"Chị có thể xử lý tốt thì sao còn bị người ta đánh đến nông nỗi này?"

Nói đoạn, Tô Kiêu như là nghĩ tới cái gì

"Có liên quan đến việc tôi cho chị dịch dinh dưỡng?"

Tô Yên nghĩ nghĩ, mở miệng

"Có một chút quan hệ."

Nhiều lắm chính là một mồi lửa dẫn, dù sao không có thứ đó, cô vẫn sẽ bị đánh.

Bình luận

Truyện đang đọc