NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Thuha5802

Beta: Tinh Niệm

Sau đó nhìn lại Bạc Vũ, sắc mặt rốt cuộc có chút hòa hoãn

"Thật sự có chút giống."

Bạc Vũ ôn hòa mang theo cười nhạt, nghiêng nghiêng đầu

"Không chừng, có khi kiếp trước chúng ta là chị em nha."

Lão thái thái nhịn không được duỗi tay vỗ vỗ đầu Bạc Vũ

"Nói cái gì vậy."

Tuy là nói như vậy, khẩu khí không có chút nào răn dạy.

Thậm chí khó được lộ ra vẻ mặt ôn hòa.

Bạc Vũ ôm cánh tay lão thái thái, nhỏ giọng nói

"Con chính là nghĩ như vậy nha."

Xem hai người thực thân mật, quan hệ rất tốt.

Hai người nói chuyện, lãng quên Tô Yên ở một bên

Lúc này, Bạc Phong từ phòng bếp đi ra, trong tay còn bưng theo một chén thức ăn.

Đi tới, thực tự nhiên lôi kéo cánh tay Tô Yên ngồi lên sô pha.

Đưa chén thức ăn tới trước mặt cô.

Tô Yên nhìn hắn.

Đại khái là ánh mắt kia có chút vô tội còn có điểm nghi hoặc.

Làm hắn nhịn không được hôn một cái

"Không phải đói bụng sao?"

Tô Yên tiếp nhận.

Nhưng vẫn không ăn.

Cô chọc chọc thức ăn trong chén.

Hai người bên này nói chuyện.

Bên cạnh Bạc Vũ nhịn không được cười nói

"Bạc Phong ca ca đối với chị Tô Yên cũng thật tốt, giống như là hai vợ chồng a."

Bạc Phong ngẩng đầu

"Không phải giống như, mà là chính xác."

Bạc Vũ sửng sốt.

Lão thái thái ngồi ở bên cạnh, chỉ cảm thấy buổi tối hôm nay cháu trai của mình như một người khác vậy.

"Bạc Phong, không được hồ nháo."

"Chúng cháu kết hôn, không ai nói với mọi người sao?"

Bạc Phong lên tiếng.

Lão thái thái sửng sốt, mà Bạc Vũ ngồi ở bên cạnh, cũng cứng người lại rồi.

"Kết, kết hôn?"

Tô Yên buông chén thức ăn trong tay.

Thực nghiêm túc gọi một tiếng

"Bà nội."

Sau đó, bầu không khí lại lần nữa ngưng kết.

Nửa ngày sau, lão thái thái đứng lên,

"Ngày mai, về nhà đi."

Nói xong, dừng một chút, nhìn về phía Tô Yên

"Mang theo cô ta."

Tiếp đó, đi ra ngoài cửa.

Bạc Vũ đứng ở kia ngây người thật lâu.

Ánh mắt vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yên.

Cho đến khi, Tô Yên bị người nào đó bá đạo ôm vào trong ngực.

Bạc Vũ đối diện cùng tầm mắt Bạc Phong.

Bạc Phong con ngươi sâu kín, đen nhánh một mảnh.

Không biết vì cái gì, Bạc Vũ thân thể cứng đờ.

Cô chỉ cảm thấy cả người nổi một tầng da gà.

Ánh mắt kia như con rắn độc, làm người sợ hãi.

Bạc Vũ khó được xuất hiện hoảng loạn, đứng lên đi ra ngoài

"Bạc Phong ca ca hẹn gặp lại."

Nói xong, liền đi theo lão thái thái rời đi.

Trong phòng, lại lần nữa dư lại Tô Yên cùng Bạc Phong

Bạc Phong tiếp tục dán lên Tô Yên.

"Bé ngoan, ăn no chưa?"

Tô Yên nhìn hắn

"Làm gì?"

Bạc Phong cắn xương quai xanh của cô, gặm cắn qua lại, thực mau trên đó liền hện lên một cái dấu răng xanh tím

"Nghĩ quan tâm bé ngoan một chút."

Hắn ngữ điệu khàn khàn.

Tiểu Hồng từ trên cổ tay Tô Yên dao động.

Trước khi đi

"Tê tê tê tê tê"

Hắn động dục.

Nói xong, lúc này mới rời đi.

Tô Yên nghe Tiểu Hồng nói xong, nhìn nhìn lại nam nhân như một khối nam châm dính lên người cô.

Cô lên tiếng

"Còn đói."

Bạc Phong vừa nghe, có chút tiếc nuối, từ trên người Tô Yên đứng lên.

Lấy điện thoại bên cạnh.

Không biết là gọi cho ai.

Điện thoại bên kia thực mau được kết nối

"Đưa chút đồ ăn tới. Ở nhà."

Nói xong, lạch cạch một tiếng, điện thoại cắt đứt.

Hắn còn muốn tiếp tục dán lên Tô Yên.

Kết quả vừa chuyển đầu, phát hiện Tô Yên sớm đã rời xa, cách hắn một mét

Bạc Phong sửng sốt.

"Bé ngoan chạy xa như vậy làm cái gì?"

Thời điểm nói, trong mắt hiện lên ý cười.

Tô Yên thực nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát

"Em lúc trước vẽ cho anh một bức tranh, anh không muốn nhìn sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc