NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Cũng may, Tiểu Hồng sức sống ngoan cường.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, lại lăn lăn lộn lộn khắp nơi.

Nhìn qua thật khỏe mạnh.

Có lẽ đây là tác dụng của việc được nuôi đến da dày thịt béo.

Vốn dĩ ăn cơm chiều xong liền chuẩn bị đi nghỉ.

Cô mới ra viện, còn đang trong giai đoạn cần an dưỡng.

6h chiều.

Tô Yên nhận được điện thoại của Tống Du Cảnh

Câu đầu tiên sau khi nhận điện thoại chính là

"Mở cửa, anh ở bên ngoài."

Thanh âm lạnh như băng, không chút cảm xúc.

Tô Yên ngoan ngoãn đi ra mở cửa.

Vừa mở ra, liền thấy một nam nhân mặc một thân tây trang đứng ở bên ngoài.

Tô Yên nghi hoặc

"Có việc gì sao?"

Tống Du Cảnh mặt không biểu tình

"Không có chuyện thì không thể tới sao?"

Tô Yên gật gật đầu

"Đương nhiên là có thể tới."

Tuy rằng không hiểu vì sao khẩu khí của hắn lại như vậy.

Nhưng cô cũng không thể nói không cho hắn đến.

Vừa đi vào, Tống Du Cảnh liền nhìn thấy Tô Tiểu Hoa cùng Tô Cổ đang ngồi trên sô pha chơi trò chơi.

Tống Du Cảnh mặt không biểu tình

"Hai người các ngươi muốn ở lại chỗ này?"

Tô Cổ cùng Tô Tiểu Hoa đồng thời gật đầu.

"Đúng"

"Đúng vậy."

Tống Du Cảnh nghiêng đầu, nhìn một vòng.

Nhà không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách.

Có một phòng đã dọn dẹp để bọn người Tô Cổ ở.

Tống Du Cảnh cởi áo khoác.

Tô Yên vừa nhìn thấy động tác này của hắn.

Trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ

"Anh muốn ở lại đây sao?"

Tống Du Cảnh nhìn về phía cô

"Không được à?"

Tô Yên

"Nhưng, không còn phòng trống."

Tống Du Cảnh thái độ khác thường, nhướng mày.

Hắn từng bước một tới gần Tô Yên.

Khom lưng, cúi đầu.

"Em còn muốn chúng ta tách ra ngủ riêng sao?"

Cánh môi mỏng khép khép mở mở.

Hai người tư thế thập phần ái muội.

Nhưng mà, hai đứa nhóc trên sofa cộng thêm một con rắn vốn dĩ đang chơi trò chơi.

Không biết đã ngẩng đầu lên từ khi nào

Yên lặng nhìn chăm chú vào một màn này.

Tiểu Hoa đại khái là quá hưng phấn.

Thế cho nên trực tiếp kêu thành tiếng

"Hôn đi, hôn đi, hôn đi!!!"

Thanh âm non nớt, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm.

Bên cạnh nó, Tiểu Hồng cũng hưng phấn nhảy dựng lên.

"Tê tê tê tê tê tê tê tê!!!"

Yên Yên cố lên!!

Áp đảo hắn!!!

Đánh bại hắn!!!

Tô Cổ duỗi tay, ấn Tiểu Hồng ở trên sô pha.

Che khuất hai mắt to tròn của nó.

Sau đó, Tô Yên kéo Tống Du Cảnh vào phòng ngủ.

Ầm một tiếng, cửa phòng đóng lại.

Rốt cuộc ngăn chặn được một đám đèn pha.

Tiểu Hồng

"Tê tê tê tê tê?"

Ngươi làm gì??

Tô Cổ cúi đầu, sờ sờ đầu Tiểu Hồng

" Thiếu nhi không được xem."

Tiểu Hồng nghi hoặc, tầm mắt dừng ở trên người Tô Tiểu Hoa còn đang hưng phấn.

"Tê tê tê tê tê"

Tô Tiểu Hoa cũng đang xem.

Tô Cổ

"Nó là lão yêu quái sống lâu rồi, không còn là trẻ con nữa."

Tiểu Hồng nghe xong, trong lòng xem như bình tĩnh một chút.

Vậy được, nó không thèm so đo nữa.

Sau đó, thân mình thu nhỏ lại.

Lại lần nữa quấn quanh cổ tay Tô Cổ.

Người nào đó bị Tô Yến kéo vào phòng ngủ.

Khóe môi không nhịn được gợi lên một nụ cười.

Nhưng sau khi đi vào trong phòng rồi, liền đè ép í cười xuống.

Bày ra một bộ dáng lạnh như băng.



Tống Du Cảnh hỏi

"Như thế nào? Anh nói không đúng sao?"

Tô Yên nghiêm túc nói

"Em đổi một cái cơ thể mới."

"Cho nên?"

"Cho nên hiện tại em không phải vợ của anh."

Cô nói xong.

Tống Du Cảnh cười lạnh một tiếng.

Duỗi tay, nhéo cằm Tô Yên.

Hắn cúi đầu lẩm bẩm

"Đừng có nói là em chỉ thay đổi cơ thể khác, dù xương cốt em có nghiền thành tro thì cũng đều là người của anh, ai cũng không thể thay đổi được."

Tô Yên nghe xong liền phát ngốc.

Cô đâu phải định nói cái này?

Cô muốn rằng, tình trạng của thân thể hiện tại này là chưa kết hôn, cho nên không phải vợ của hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc