NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Thuha5802

Beta: Tinh Niệm

Làm Tiểu Hoa không nghĩ tới chính là, nó đợi cả một đêm.

Thanh âm bên trong còn không có dừng.

Tiểu Hoa có chút kinh hoảng.

Nam chủ đại nhân có thể xảy ra chuyện hay không?

Bị ký chủ ép khô??

Dù sao thân thể ký chủ là gien biến dị sức mạnh.

Thân thể cô với tố chất kia, kể cả là nam nhân gien biến dị cũng không đuổi kịp.

Huống chi nam chủ đại nhân là một người tự nhiên gầy yếu đây.

Sao đó, trong đầu Tiểu Hoa bổ não một hồi, hình ảnh nam chủ đại nhân nhỏ gầy đáng thương khóc nức nở xin tha, ký chủ đại nhân như cũ tiếp tục ép khô.

Tiểu Hoa tại chỗ xoay vòng vòng.

Ưm, buồn rầu a.

Nó nên làm cái gì bây giờ?

Lần đầu tiên gặp được một nam chủ đại nhân nhỏ yếu, nó muốn hắn sống lâu hai ngày.

Chờ đến giữa trưa.

Trong phòng thanh âm rốt cuộc cũng ngừng.

Sau đó, trong phòng truyền đến tiếng đi lại, tiếp là trong phòng tắm vang lên tiếng vòi sen.

Thực mau, tiếng vòi sen kết thúc, sau đó liền không có thanh âm.

Tiểu Hoa chỉ quan tâm một chút.

Nam chủ đại nhân còn sống không?

Nó ở trong phòng khách lắc lư.

Một bên lắc lư một bên cân nhắc, ký chủ thích nam chủ đại nhân như vậy, khẳng định sẽ cho hắn lưu một hơi tàn đi.

Nghĩ như vậy, Tiểu Hoa yên tâm

Sau đó tìm chỗ ngồi, bắt đầu nghiên cứu phương án bổ thận tráng dương.

Vì ký hạnh phúc của ký chủ, phải cho nam chủ đại nhân cường tráng lên!

·····

Lúc Tô Yên tỉnh lại, đã là ngày thứ ba.

Cô vừa mở mắt ra, liền thấy được gương mặt tuấn mỹ của Diệp Tiêu.

Sau đó, cảnh tượng chính mình ngất xỉu hiện lên rõ ràng trước mắt cô.

Vốn dĩ cho rằng thân thể hắn suy yếu, chỗ nào biết.

Trận "yêu" này, người không chống đỡ được mà ngất xỉu thế nhưng là cô.

Mà cái người khởi xướng này, hiện giờ còn đỏ bừng mặt, thẹn thùng nhìn cô.

Diệp Tiêu ôm Tô Yên

"Em đã tỉnh."

Nói chuyện thực nhẹ, vừa vui vẻ lại thẹn thùng.

Nhìn qua, trải qua một hồi làm lụng vất vả đối với hắn giống như không có gì.

Ngược lại càng thêm tinh thần sáng láng.

Lại nhìn Tô Yên, như là bị người hút tinh khí, mỏi mệt bất kham, mệt không chịu được.

Cô hơi há mồm

"Anh......"

Vừa nói, cổ họng không phát ra thanh âm.

Diệp Tiêu chặn lại nói

"Em buổi tối hôm trước hô thật lâu,cổ họng bị tổn thương, nói không ra lời, phải nghỉ ngơi cho tốt."

Nói xong, lại thực thẹn thùng nhìn Tô Yên, như là làm đấu tranh tư tưởng rất lớn.

Hôn môi Tô Yên.

Sau đó nói

"Em đối với anh thật tốt."

Tô Yên

"······"

Chờ đến lúc Diệp Tiêu cho cô uống nước, đỡ cô ngồi dậy.

Cô nhìn dấu vết trên người mình.

Cũng không biết nên nói cái gì.

Ngược lại Diệp Tiêu bên kia ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm cô.

Tô Yên đỡ giường, giọng khàn khàn nói một câu

"Lợi hại."

Diệp Tiêu tức khắc lại thẹn thùng.

Hắn đỏ mặt, ngồi ở mép giường, không biết nên nói cái gì.

Sau đó suy nghĩ thật lâu, hắn nhắm hai mắt lại, chu miệng.

Một bộ dáng chờ Tô Yên hôn môi.

Tô Yên nhìn đôi môi của hắn, nhìn lại dấu hôn xanh tím trên người mình.

Không hề động.

Diệp Tiêu lặng lẽ mở một con mắt.

Nhìn về phía Tô Yên.

Một bộ dáng không xác định

"Anh.... làm không tốt?"

Tô Yên đỡ giường, giật giật thân thể.

Chỉ cảm thấy một trận tê mỏi.

Cô gật đầu

"Tốt."

Diệp Tiêu nghe được cô khen ngợi, lại lại lần nữa chu lên miệng, chờ đợi hôn môi.

Tô Yên nhấp môi.

Giống như, không có cách nào với hắn.

Thò lại gần, hôn một cái.

Diệp Tiêu từ trên giường đi xuống.

Bộ dáng thực vui vẻ

"Muốn đi tắm rửa sao?"

Hắn hỏi.

Tô Yên gật gật đầu.

Sau đó, Diệp Tiêu liền ôm Tô Yên từ trên giường lên, đi đến phòng tắm.

Bình luận

Truyện đang đọc