NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Đôi tay Tô Yên dính đầy máu tươi, trong khoảng thời gian ngắn, đánh không phân cao thấp cùng với đám tang thi này.

Đại khái là cô bên này tang thi chết càng ngày càng nhiều.

Hai con tang thi cấp ba liền vây công đến.

Vừa vặn đều là tang thi biến dị hệ hỏa.

Hương vị tanh hôi, tròng mắt đỏ bừng, gào to với cô một tiếng.

Trong nháy mắt liền phun ra lửa.

Nhưng mà Tiểu Hồng không ở đây.

Thân thể của cô ngoại trừ có thể chống đỡ độc tang thi thì không còn dị năng nào khác.

Thậm chí tố chất thân thể còn thấp hơn người khác rất nhiều.

Cô trốn sang cây cột bên cạnh, nhưng mà bốn phía tất cả đều bị tang thi vây chung quanh.

Oanh một tiếng, ngọn lửa thiêu đốt hừng hực đã đến trước mặt cô.

Từ bên ngoài nhìn vào, Tô Yên bị lửa lớn chôn ở bên trong, tang thi chung quanh đều bị thiêu, phát ra mùi khét cùng tiếng kêu thảm thiết.

Tần Cầm ngồi ở trong xe thấy một màn như vậy, lộ ra tươi cười đắc ý.

Muốn đấu với cô ta?

Còn non lắm.

Lửa lớn như vậy, không có con cự mãng kia hộ thân, cô chết chắc rồi.

Tần Cầm nhìn lửa lớn hừng hực kia, cảm thấy có chút đáng tiếc.

Lẩm bẩm một câu

"Vốn là muốn đi căn cứ Văn Minh mới thu thập cô, đáng tiếc, cô cứ đâm đầu vào chỗ chết."

Giọng nói vừa dứt, cô ta ấn ấn bộ đàm, nhắc nhở đám người Thạch Đầu, Diệp Lương, Triệu Linh, nhanh chạy lên xe để rời đi.

Mà ở ngay lúc này, đột nhiên nghe được thanh âm Thạch Đầu khiếp sợ lẩm bẩm

"Trời ạ."

Đồng thời khi Thạch Đầu phát ra khiếp sợ, một cỗ khí rét lạnh đã đánh úp lại.

Lúc này, không chỉ con người, thậm chí cả tang thi cấp ba đều dừng động tác trong tay nhìn về phía Tô Yên.

Ở giữa ngọn lửa kia, có chút sương mù trắng trắng xuất hiện, sau đó nháy mắt băng sương liền cắn nuốt hết ngọn lửa thiêu đốt ở bên người Tô Yên, băng sương một đường mạnh mẽ tấn công, răng rắc một tiếng, ngay cả hai con tang thi cấp ba kia đều bị cắn nuốt, nháy mắt đóng thành băng.

Tốc độ băng sương đóng băng quá nhanh, thế cho nên ngọn lửa còn chưa kịp tắt, trong băng có hỏa, một màn kia, làm người cảm thấy đẹp cực kỳ.

Diệp Lương nâng tay lên, lôi điện xanh tím nhanh chóng xuất kích, hai khối băng tang thi cấp ba lập tức bị vỡ tan tác bay ra.

Xử lý xong hai con tang thi cấp ba kia, Diệp Lương che chở phía sau đám người, nhìn về phía Tô Yên bị vây quanh.

Cô đứng ở chỗ đó, hoàn hảo không tổn hao gì, không chỉ như thế, cô động động ngón tay, băng sương nháy mắt thổi quét tang thi xung quanh cô, bị đông lạnh thành một đám điêu khắc.

Triệu Linh kinh ngạc

"Dị năng hệ băng hiếm có."

Đây... thật là bảo bối a.

Có thể triệu hoán cự mãng, nhìn qua nhu nhược, nhưng nháy mắt bạo phát lực lượng đánh bại Tần Cầm, không chỉ như thế, còn thức tỉnh dị năng hệ băng hiếm có.

Cô gái Tô Yên này, thật đúng là làm người kinh diễm.

Nếu cẩn thận đi xem ngón tay Tô Yên, sẽ phát hiện, băng sương kia không phải là từ trong cơ thể cô phát ra.

Mà càng giống như là từ điểm đen trên móng tay cô vậy.

Lúc này, Tiểu Hồng đã trở lại.

Theo ống quần Tô Yên bò lên trên cánh tay phải cô.

"Tê tê tê tê tê ~~~"

Oa, Tô Yên thật là lợi hại, còn có thể khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Tiểu Hồng phun lưỡi rắn đỏ tươi, câu được câu không khen ngợi.

"Mắng mắng mắng mắng!"

Ngu ngốc, là lão tử!

Tiểu Hồng đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức cao hứng nâng đầu lên

"Tê tê tê tê tê??"

Cổ Vương?? Cậu tỉnh??

"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng"

Vô nghĩa, nếu không tỉnh thì đã chết ở nơi này rồi.

Tiểu Hồng trừng mắt nhìn phương hướng thanh âm phát ra, rất là cao hứng.

_____

Hờ hờ... Ta ngoi lên rùi đây:)))))))

Bình luận

Truyện đang đọc