NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: thuha5802

Beta: Tinh Niệm

Tang Lạc suy nghĩ trong chốc lát, vẫn chưa nghĩ ra.

Nhưng mà, cô ta tới chỗ này cũng không chỉ vì báo thù.

Tang Lạc thân hình vừa chuyển, liền biến thành một nam tử vô cùng quyến rũ, mặc một thân bạch y cổ trang, nắm một cây dù màu đỏ đứng trước mặt Diệp Tiêu.

Tang Lạc cười quyến rũ

"Không có cách nào, ta phải giết ngươi."

Giọng nói vừa dứt, cây dù màu đỏ trong tay bắt đầu chuyển động.

Diệp Tiêu che lại bụng, nắm chặt tay.

Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc.

Một thanh âm truyền đến

"Dừng tay!"

Thân ảnh Tô Yên đã xuất hiện ở trước mặt Diệp Tiêu.

Cô đỡ lấy Diệp Tiêu, nhìn thấy hắn che miệng vết thương, còn có khuôn mặt tái nhợt.

Diệp Tiêu ánh mắt co rụt lại, nhanh chóng kéo xuống lục đằng ở chung quanh ngo ngoe rục rịch trở lại.

So với đau đớn thân thể, hắn càng thêm bất an.

Tô Yên ngẩng đầu nhìn về phía Tang Lạc đối diện, ánh mắt lạnh nhạt

"Ta có phải đã nói cùng ngươi, không cho phép động vào hắn hay không?"

Tang Lạc thân thể cứng đờ, làm bộ cái gì đều không rõ.

Ngược lại là trả đũa

"Ta không có động hắn, là hắn che giấu thân phận của mình với cô.

Hắn kỳ thật là hoa ăn thịt người ngụy trang, vừa mới nãy hắn muốn công kích ta, ta chỉ phòng vệ chính đáng mà thôi."

Diệp Tiêu thân thể run lên, tức khắc ho ra máu.

Vẫn bị phát hiện?

Hắn duỗi tay nắm lấy quần áo Tô Yê

Hơi há mồm muốn giải thích

"Anh,anh ·····"

Tô Yen duỗi tay cầm tay hắn, an ủi.

Tang Lạc mắt thấy kế hoạch của mình thất bại.

Tự nhiên là muốn mau trốn đi.

Hắn một câu cũng không có, xoay người liền rời khỏi.

Tô Yên cúi đầu, trong mắt kim quang chợt lóe rồi biến mất, môi đỏ nói một tiếng

"Dừng."

Thanh âm Du dương truyền rất xa.

Chung quanh hết thảy tức khắc tất cả đều đình chỉ.

Nước chảy, chim bay, tất cả đều dừng lại.)

Diệp Tiêu sắc mặt tái nhợt, duy trì động tác kia vẫn không nhúc nhích.

Toàn bộ thế giới lâm vào yên lặng.

Thế giới này đã đình chỉ vận chuyển.

Tang Lạc muốn rời khỏi, thân hình cũng bị đình chỉ.

Nhưng mà thực mau, Tang Lạc tránh thoát.

Hắn ngồi xổm tại chỗ từng ngụm từng ngụm thở dốc.

Mảnh vỡ thần cách của Tô Yên rơi rụng, tuy rằng năng lực cô sinh ra đã có sẵn, nhưng hiện tại Tang Lạc là thần.

Một người là năng lực Thần thấp hơn một chút, một người rơi mất mảnh vỡ Chủ Thần.

Tự nhiên, Tang Lạc thắng một bậc.

Cây dù lả lướt trong tay Tang Lạc tức khắc trở nên to gấp hai.

Hắn dùng nó như quải trượng.

Ánh mắt khiếp sợ nhìn Tô Yên

"Lão đại, cô không thể bởi vì một tên nam nhân liền xuống tay với ta."

Tang Lạc không thể tin tưởng.

Nhưng, nhìn Tô Yên từng bước một đi tới.

Hắn lại không thể không tin.

Vị diện này, thời gian bị đình chỉ, hắn không thoát đi được.

Vừa mới để tránh thoát lực lượng trói buộc của Tô Yên, đã tiêu phí rất lớn sức lực của hắn.

Tô Yên đi đến bên người Tang Lạc, đôi mắt cô phiến kim sắc.

Đó là tiêu chí Chủ Thần.

Duỗi tay, ngón tay điểm ở trán Tang Lạc.

Kim quang rơi xuống, nháy mắt nguyên hình cửu vĩ hồ của Tang Lạc hiện ra.

Trong đó có một cái đuôi ngắn hơn các đuôi khác rất nhiều.

Năm đó bị Quân Vực chặt rớt cái đuôi, nó qua vạn năm thời gian cô đọng, rốt cuộc cái đuôi thứ chín lại lần nữa mọc ra.

Kim quang kia một đường từ trán nó đi xuống, dừng lại chỗ cái đuôi kia.

Sau đó một chữ Tô khắc vào trên đó.

Lo lắng trong lòng Tang Lạc cũng chậm rãi hạ xuống.

Tô Yên nhìn nó, ra tiếng

"Ngươi thọc hắn một đao, nhớ kỹ, lại có lần nữa, chín cái đuôi đều phải chém."

Tang Lạc không thể tin tưởng, vô cùng đau đớn

"Cô đối với ta như vậy?? Hắn là người Yêu giới, ta mới là người của cô, cô sao có thể hướng về hắn??"

Bình luận

Truyện đang đọc