NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

"Ưm, còn chưa ngủ."

Khi nghe điện thoại, Khương Nhiên mẫn cảm nghe thấy bên kia có một tiếng thở hổn hển.

Hắn nhíu mày, "Em đang ở cùng với ai?"

Tô Yên nhìn thoáng qua Nguyên Hân Lâm trên mặt đất, thành thành thật thật nói: "Nguyên Hân Lâm tới tìm tớ, nói một đống những lời không thể hiểu được, còn muốn ôm tớ."

Cô thành thành thật thật trả lời, vừa mới nói xong, hơi thở đầu bên kia đã cứng lại, ngữ khí lập tức thay đổi, "Em có sao không?!"

"Tớ, tớ không sao, bậy giờ cậu ta đang nằm ở cửa nhà tớ."

Cô ngoan ngoãn nói.

Tiếp đó, đầu bên kia nói thêm một câu, "Em cẩn thận một chút, tôi đi qua tìm em!"

Nói xong, bên kia đã cúp máy.

Lúc này, Tiểu Hoa bỗng nhiên lên tiếng: "Leng keng, nhiệm vụ hoàn thành, ba cánh sao đã thắp sáng, ký chủ ngài thành công lạp rồi!!"

Tô Yên sửng sốt, "Hả? Nhiệm vụ hoàn thành?"

"Ký chủ, ngài chỉ cần thực hiện một nguyện vọng của nam chủ, như vậy nhiệm vụ sẽ kết thúc."

Tô Yên không hiểu, vì sao cánh sao thứ ba đôt nhiên sáng lên.

Vừa nãy, cô chỉ nói chuyện qua điện thoại với Khương Nhiên thôi a.

Nhưng mà có thể hoàn thành nhiệm vụ, luôn là chuyện tốt.

Lại nói chuyện thêm với Tiểu Hoa một chút, không một lát sau, Khương Nhiên tới.

Cùng tới, còn có đám người Trình Tinh Dương.

Bọn họ vốn đang chơi đấu địa chủ.

Nhìn thấy Khương Nhiên gọi điện thoại xong, giống như bị điên chạy ra bên ngoài, dọa bọn họ nhảy dựng, không dám hỏi nhiều chạy theo sau.

Khương Nhiên ngực phập phồng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yên, cẩn thận nhìn xem cô có sao không.

Tiến lên, ôm người vào trong lòng.

Trong mắt con ngươi kia không rõ nỗi lòng khẩn trương cùng lo lắng đề phòng, rốt cuộc chậm rãi thả xuống.

Hắn ôm cô, dùng sức chết khẩn, giống như chỉ cần hắn thoáng buông lỏng thì sẽ xảy ra chuyện.

Tô Yên nâng tay lên, hơi vụng về an ủi.

Vỗ vỗ lưng hắn, "Tớ không sao cả."

Giọng nói mềm ấm, lại rất nghiêm túc.

Mà đám người Trình Tinh Dương theo sát phía sau, nhìn thấy tình cảnh này.

Nhìn nhìn Nguyên Hân Lâm đang nằm trên mặt đất, lập tức hiểu được đại khái, "Mẹ nó! TMD, nói về không biết xấu hổ, tao còn phải sợ mày!"

Vừa nói vừa nhấc Nguyên Hân Lâm từ trên mặt đất lên.

Nói với hai người đan ôm nhau kia, "Khương ca, giao cậu ta cho bọn em xử lý."

Nói xong, đám người giống như đang khiêng một khối thịt lợn chết, mang người đi ra ngoài.

Tô Yên được Khương Nhiên ôm chặt, một lúc sau vẫn không được thả ra.

Cô nhìn một cái lên tiếng, "Khương Nhiên, cậu có nguyện vọng gì không?"

Đôi mắt cô lấp lánh, nhìn hắn phảng phất mang theo sự mong chờ.

Khương Nhiên thấy cô đột nhiên hỏi, không biết vì sao khẽ cười.

Kéo cô đi tới sô pha.

Lại không yên tâm nhìn kỹ từ trên xuống dưới, xem cô có bị thương ở đâu không.

Tô Yên không nhịn được lại hỏi:

"Cậu có mong muốn gì không? Có thể là tiền, có thể là nổi danh, có thể là làm chính trị, điều gì cũng được."

Khương Nhiên nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô, thò lại gần, hôn một cái, "Có, tôi có nguyện vọng."

"Ân? Là gì?"

Đôi mắt đen nhánh, có thể nhìn thấy một bóng người nho nhỏ trong ánh mắt hắn, "Tôi muốn em, bình bình an an ngốc ở bên cạnh tôi."

Tô Yên sửng sốt, "A?"

Cô không nghĩ tới sẽ là chuyện này.

Khương Nhiên híp mắt tới gần cô, "A cái gì? Không muốn? Hay là cảm thấy ở bên cạnh tôi sẽ thiệt thòi?"

Tô Yên phục hồi tinh thần lại,

"Không phải, nhưng mà tớ không thể vẫn luôn ở bên cạnh cậu a."

Khương Nhiên nghe lời này, quanh thân lạnh lẽo, "Em nói cái gì?"

"Cậu sẽ cưới vợ."

Khương Nhiên nhíu mày, "Em cảm thấy sau này tôi sẽ vứt bỏ em cưới người phụ nữ khác?"

Bình luận

Truyện đang đọc