NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Nói nói, Thời Thù chậm chạp không đợi được đáp lại.

Nhìn đôi mắt to tròn của cô vẫn luôn ngẩng đầu nhìn hắn.

Nhất thời không nhịn được.

Cúi đầu, hôn lên đôi mắt cô.

Tô Yên chỉ cảm thấy một đôi môi ấm áp mềm mại dừng ở trên mắt mình.

Thân thể cô cứng lại một chút.

Thời Thù hôn lần này, thấy Tô Yên không phản kháng, càng hăng hái.

Dịch dần đi xuống.

Sau đó không chút do dự hôn lên môi Tô Yên.

Hắn gắt gao ôm cô, bởi vì hắn cao, làm Tô Yên phải ngẩng đầu thừa nhận.

Một lần hôn này, Thời Thù chính là thu không được.

Hắn lẩm bẩm

"Tiểu Quai, rất nhớ em."

Môi răng giao hòa, nghe âm thanh hắn lẩm bẩm.

Tô Yên ngây ngốc ở đàng kia, đầu trống rỗng.

Bởi vì không phản ứng lại, nên bị hắn đè ở chỗ đó tùy ý hắn hôn môi.

Thời gian càng lâu, nụ hôn càng ngày càng thâm nhập.

Thời Thù gắt gao dán Tô Yên.

Thế cho nên không khí giữa hai người càng ngày càng ái muội, Thời Thù lông mày đuôi mắt đều lây dính ái dục, một bộ dáng xuân triều mênh mông.

Đồng chí Tiểu Hoa bởi vì đã lâu không có nhìn đến hình ảnh nóng bỏng như vậy, giờ đột nhiên xuất hiện, dọa nó nhảy dựng.

Dù sao nó cũng là cái bảo bảo thuần khiết a~.

"A... ách..."

Tiểu Hoa hô một tiếng, giống như người bị bắt hôn môi chính là nó vậy.

Sau đó, mới kịp phản ứng lại, nó thân là một cái thống tử,  diễn quá nhiều rồi.

Vội vàng ngậm miệng, che chắn ngũ quan của mình.

Mà Tô Yên bởi vì Tiểu Hoa kêu một tiếng kia, phục hồi lại tinh thần.

Mở to mắt, nhìn Thời Thù một bộ toàn thân toàn tâm hôn môi, rất có tư thế dây dưa không thôi.

Trong lòng cô run lên, đột nhiên duỗi tay liền đẩy người ra.

Sức lực không khống chế tốt.

Liền nghe, phanh!

Thời Thù hung hăng va vào bức tường phía sau.

Hắn đỡ tường, kịch liệt ho khan.

Tô Yên ngây ngốc đứng ở cửa, cũng không nhúc nhích.

Túi xách trong tay đều rơi xuống đất.

Thời Thù một bên kịch liệt ho khan, một bên ngẩng đầu đi xem Tô Yên.

Đang muốn nói chuyện.

Lại phát hiện Tô Yên ngây ngốc, nhăn mày.

Tô Yên vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt nhìn Thời Thù.

Thời Thù bị cô nhìn đến sửng sốt.

Loại ánh mắt không tán đồng của cô đâm Thời Thù trong lòng phiếm đau.

Hắn đỡ tường đứng lên, ý cười trên mặt bởi vì hôn người trong lòng cũng nhạt dần.

Hắn lẩm bẩm

"Tiểu Quai."

Tô Yên nhìn hắn, thực nghiêm túc ra tiếng

"Dưới tình huống đã có đối tượng kết giao mà hôn môi cùng những người khác, là hành vi không tốt."

Thời Thù sửng sốt.

Nghe lời này, hắn một chốc không phản ứng kịp.

Cho rằng Tô Yên nói chính là cô.

Thế cho nên đôi mắt mất mát đảo mắt liền trở nên âm trầm sâu kín.

Hắn đứng ở chỗ đó, nhìn Tô Yên.

Quanh thân mang theo lệ khí làm lòng người phát lạnh, chỗ nào còn có bộ dáng tiểu tức phụ u oán vừa nãy?

Hắn cơ hồ là cắn chặt răng, thanh âm từ kẽ răng truyền ra tới

"Hắn là ai."

Tô Yên không hiểu lời hắn nói, thế cho nên không có ra tiếng.

Việc này làm cho Thời Thù cho rằng Tô Yên chẳng những tìm nam nhân khác, còn che chở cho người kia.

Thời Thù gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yên, tơ máu lan tràn trong mắt, trong chốc lát, hắn nhìn qua thực dọa người.

Trong thanh âm hắn mang theo áp lực phẫn nộ

"Em bao che cho hắn?"

Tô Yên

"······"

Cho nên, hắn rốt cuộc đang nói cái gì?

Hắn tới gần Tô Yên, đang muốn lại lần nữa ôm cô.

Có lần đột nhiên hôn môi vừa nãy, cô sao có thể còn ngoan ngoãn đứng ở nơi này.

Tô Yên giơ tay ấn bờ vai của hắn,

"Anh không cần dựa gần như vậy."

Thời Thù sắc mặt càng ngày càng âm trầm.

"Tiểu Quai."

Thanh âm hắn sâu kín, trong lòng mang theo bực bội cuồn cuộn.

Hắn lại lần nữa hỏi

"Hắn là ai?"

Tô Yên nhíu mày một chút, thấy hắn một bộ dáng thực để ý, thực tức giận.

"Anh đang nói cái gì?"

Bình luận

Truyện đang đọc