NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Tuyên Vân Chi vừa nhai kẹo cao su vừa suy nghĩ.

Phía sau liền truyền đến tiếng xe chạy cực nhanh.

Tiếp theo, một chiếc xe thương vụ dừng lại trước mặt hai người.

Cánh cửa xe mở ra.

Hơn một chục người bước xuống.

Người dẫn đầu mặc tây trang màu đen, gọn gàng tinh tế.

"Tuyên tiểu thư, mời ngài trở về."

Tuyên Vân Chi kéo khóe môi, ngước mắt lên đánh giá người dẫn đầu.

Sau đó, lấy ra một trăm nhân dân tệ từ trong túi của mình.

Cô nàng đi đến trước mặt người dẫn đầu, cố tình đè thấp thanh âm

"Đường Nhất, cậu nói xem phải tốn bao nhiêu tiền thì mới chịu đầu quân đi theo tôi?"

Trong khi nói, Tuyên Vân Chi đã nhét 100 nhân dân tệ trong tay cho người đàn ông tên Đường Nhất kia.

Sau đó nói

"Đây là tiền đặt cọc, đừng đuổi theo tôi nữa."

Khi thanh âm rơi xuống, Tuyên Vân Chi gây khó dễ cho Đường Nhất.

Nghiêng người, ngón tay linh hoạt một phen bóp cổ anh ta.

Đường Nhất cố gắng hết sức tránh thoát, Tuyên Vân Chi hai ba bước nhảy lên chiếc xe thể thao màu đỏ.

Nhàn nhã đeo kính râm lên.

Cười tủm tỉm

"Tạm biệt."

Nói xong, chiếc xe đột nhiên tăng tốc, vèo một cái biến mất trước mặt mọi người.

Tô Yên nhìn những người này vẫn luôn trầm mặc, không ai lên tiếng.

Chỉ ở đằng kia nhìn theo.

Đường Nhất đứng đó, có chút bất đắc dĩ, dường như đã sớm biết Tuyên Vân Chi sẽ không ngoan ngoãn cùng anh ta trở về.

Ánh Đường Nhất dừng ở trên người Tô Yên, sau đó sửa sang lại quần áo, đặt một tay lên ngực, tay kia đặt sau lưng, hành lễ

"Xin chào, tiểu thư."

Mỗi một động tác của hắn đều cho thấy sự trang trọng cổ xưa.

Giống như một quản gia từ thời trung cổ.

Khiến người ta nhịn không được nhìn thêm hai lần.

Tô Yên gật gật đầu

"Xin chào."

Sắc mặt Đường Nhất ôn hòa

"Vừa nãy đã làm phiền ngài, thật xin lỗi."

Tô Yên lắc đầu

"Không có gì."

Đường Nhất gật gật đầu

"Hy vọng chúng ta có duyên gặp lại."

Tô Yên không nói gì.

Có duyên hay không có duyên, chẳng sao cả.

Sau khi Đường Nhất nói xong, hắn xoay người ngồi lên xe chuẩn bị rời đi.

Một nhóm hơn chục người, đến như thế nào liền đi như thế đó.

Chẳng mấy chốc, chỉ còn Tô Yên bị bỏ lại trước tiểu khu.

Tô Yên đứng đó suy nghĩ cẩn thận một lúc.

"Tiểu Hoa"

"Ký chủ?"

"Em có cảm thấy có chỗ nào kỳ quái không?"

"Ân...?"

Tiểu Hoa bộ dáng ngơ ngác.

" Đường Nhất kia hình như là người đến từ nơi đó."

"Nơi nào?"

"Thâm Uyên Ma Vực."

Tiểu Hoa nghe xong, hít sâu một hơi.

"Ách, Ký chủ? Hắn ta không phải tới đây để đối phó với chị chứ?"

Tô Yên là Chủ Thần đứng đầu Cửu Trọng Thiên.

Nếu Tô Yên đại diện cho ánh sáng.

Thì Thâm Uyên Ma Vực chính là hắc ám.

Cửu Trọng Thiên đối nghịch với Thâm Uyên Ma Vực.

Kể từ khi khai thiên lập địa, đã là như nước với lửa.

Bởi vì mấy vạn năm trước phát sinh một số chuyện, làm cho Thâm Uyên Ma Vực và Cửu Trọng Thiên có chút hảo cảm với nhau.

Không còn gay gắt như khi trước.

Chỉ sau gần một vạn năm, thế lực Minh giới ngày càng trở nên lớn mạnh.

Trở thành thế vạc ba chân, làm cho mối quan hệ giữa Thâm Uyên Ma Vực và Cửu Trọng Thiên trở nên vi diệu.

Không thể nói là hoàn toàn quyết liệt, nhưng cũng không tốt.

Tô Yên lấy ra một viên kẹo sữa dâu từ trong túi, tinh tế nhai nuốt.

Cô nhắm mắt lại.

Tất cả các mảnh vỡ chủ thần của cô vẫn chưa được phục hồi.

Nếu đánh nhau vào thời điểm này, khả năng thất bại rất cao.

Cô ăn một viên kẹo sữa dâu, lại ăn tiếp một viên.

Từng cái từng cái một.

Chờ Tô Yên suy nghĩ xong

Trước mặt đã phủ đầy vỏ kẹo.

Bình luận

Truyện đang đọc