NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: hhhhhh

Beta: Tinh Niệm

Tống Trinh ở bên cạnh nói

"Công chúa điện hạ, chúng ta lại gặp mặt. Lần trước, là ta vô lễ."

Tô Yên nhìn Tống Trinh

"Ta với ngươi, không cùng cấp bậc."

Cho nên, tại sao lại nói với ngữ khí bình đẳng như vậy?

Tống Trinh đứng hình, không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy.

Trong khoảng thời gian ngắn không khí lắng xuống.

Phó tướng Trương Khắc bên cạnh mày nhíu chặt.

"Công chúa điện hạ muốn chơi tính tình công chúa thì nên trở về thì hơn. Nơi này là quân doanh, không có nhiều quy củ như vậy."

Tô Yên liếc nhìn Trương Khắc kia.

Một lúc sau,

"Ngươi vừa mới hỏi ta muốn chọn ai?"

"Công chúa điện hạ muốn chọn ai?"

"Ngươi."

Tô Yên nói xong, lại liếc mắt nhìn Tuân Cảnh một cái.

Túi tiền của nàng còn ở trêи tay hắn.

Hắn không nên đánh mất đâu.

Hạt hướng dương bên trong vẫn chưa trồng xong đó.

Trương Khắc không trả lời nhưng mắt đã sáng lên.

Hắn ta nhìn về phía Âu Dương Du, đợi mệnh lệnh.

Tống Trinh cười nói

"Chưa từng thấy trận đánh nào như vậy. Trương phó tướng, ngươi cần phải khiêm nhường chút, đừng để công chúa điện hạ bị thương.

Dù gì công chúa điện hạ thân kiều thịt quý, nào đã từng trải qua chuyện này?"

Trương Khắc nhìn Tống Trinh, trong mắt tràn đầy kính nể

"Toàn bộ nữ tử Kim Vĩnh quốc gộp lại, cũng không bằng phó tướng Tống Trinh."

Tô Yên chậm rì rì

"Sẽ không, dựa vào năng lực hiện tại của phó tướng Tống Trinh.

Nếu gộp tất cả nữ tử Kim Vĩnh quốc thành một để đối kháng, xác suất 90% phó tướng Tống Trinh sẽ kiệt sức, bị loạn quyền đánh chết."

Tô Yên vừa nói xong, toàn trường an tĩnh.

Tuân Cảnh đứng ở bên cạnh Tô Yên bật cười.

Nhìn nàng, trong mắt thú vị ngày càng đậm.

Đây là bảo bối nơi nào đến vậy.

Cách nói chuyện này, biểu hiện này, thật là bảo bối a.

Tuân Cảnh mở miệng

"Nếu công chúa điện hạ thắng, kim trâm kia, Tuân mỗ có thể suy xét trả lại."

"Thật sự?"

"Tất nhiên."

Hiện giờ, Vương gia Tuân Cảnh đã có lời, trận đánh này, không đánh không được.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Âu Dương Du nhìn về phía Trương Khắc

"Phải dừng đúng lúc."

Ánh mắt Trương Khắc sáng lên, tiếp đó ôm quyền

"Vâng!"

Nói xong liền đền giữa sân.

Tô Yên đi sau, nàng ăn mặc nhẹ nhàng, không mang theo mấy thứ trang sức châu báu mà chỉ mặc một thân vàng nhạt, lúc hành động cũng không gây trở ngại quá lớn.

Âu Dương Du biết Tô Yên có chút công phu nhưng vẫn rất tự tin vào binh sĩ của mình.

Thế nên vừa rồi mới dặn dò Trương Khắc phải biết dừng đúng thời điểm.

Tô Yên đi vào trong vòng, nhìn người đứng đối diện.

Người nọ tháo bội kiếm, nói

"Công chúa điện hạ có thể chọn một loại binh khí."

Tô Yên lắc đầu

"Không cần"

Đến lúc đó không cẩn thận giết chết hắn liền không ổn.

Trương Khắc vốn có nhiều bất mãn với Tô Yên, thế nên lúc đang đi vào sân, hắn ta nhìn Tô Yên, chậm rãi nói

"Phó tướng Tống Trinh không chỉ là niềm kiêu ngạo của quân doanh chúng ta, mà còn là niềm tự hào của nữ nhân các ngươi. Tại sao ngươi luôn xúc phạm nàng ấy hết lần này đến lần khác?"

Tô Yên trầm mặc.

Trương Khắc lại nói

"Công lao của nàng là dựa vào chính bản thân mình, chưa từng nhờ tới sự giúp đỡ của bất luận kẻ nào, tất cả đều do nàng tự mình nỗ lực từ bộ binh đi lên. Nàng không thẹn với lương tâm!"

Thanh âm của Trương Khắc đủ để toàn trường nghe được.

Và hiển nhiên người ở đây đều đồng ý với lời của Trương Khắc, hơn nữa còn tự hào về điều đó.

"Tống Trinh"

"Tống Trinh"

"Tống Trinh"

Mọi người bắt đầu hoan hô, gọi tên Tống Trinh.

Tống Trinh ở quân doanh uy tín rất cao.

Cơ bản, mọi người trong quân doanh đều ủng hộ nàng ta.

Bình luận

Truyện đang đọc