NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Thế cho nên hắn vội vàng lui lại, mũi chân điểm qua mặt hồ, trước khi đi dùng sức lưu lại một câu

"Ngươi cứ ngẫm lại đi."

Nói xong, đã đi rồi.

Tô Yên nhéo bái thiếp kia, sau khi nhìn nhìn, liền ném tới một bên.

Lúc này, Phượng Dụ mang theo hộp đồ ăn xuất hiện ở trên thuyền con.

Tô Yên nghiêng đầu nhìn xem.

Phượng Dụ đi qua, đem hộp đồ ăn phóng lên bàn gỗ bên cạnh.

Nhẹ nhàng nói

"Giáo chủ tựa hồ quan hệ cùng Độc Lão Nhi thực tốt."

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát

"Còn tạm."

Phượng Dụ xốc lên hộp đồ ăn trong tay, mặt mày buông xuống, thanh âm so với vừa mới càng nhẹ chút

"Độc Lão Nhi từ trước đến nay không chào đón ta, nếu hắn ở trước mặt giáo chủ nói xấu Tiểu Dụ, giáo chủ sẽ tin sao?"

Tô Yên ngẩng đầu

"Ví dụ như?"

"Hắn từng nói Tiểu Dụ chỉ là tên phế vật dựa vào bề ngoài đạt được sủng ái của giáo chủ...,"

Nói xong, Phượng Dụ bỗng nhiên dừng động tác trong tay, nhìn Tô Yên, chậm rãi ra tiếng

"Nếu khuôn mặt Tiểu Dụ bị hủy hoại, giáo chủ còn thích ta?"

Tô Yên nghiêm túc gật đầu

"Sẽ"

Hắn buông xuống mặt mày

"Giáo chủ chớ có gạt ta, ngài cùng Độc Lão Nhi quen biết lâu như vậy, hắn nhất định là hiểu rõ người, có lẽ, giáo chủ cũng chỉ là thích gương mặt này của Tiểu Dụ...."

Ưm, nam sủng không tự tin, cho rằng ta chỉ thích túi da hắn, nên giải quyết như thế nào? Online chờ, rất gấp ~

Tô Yên nghe hắn nói, duỗi tay kéo kéo ống tay áo hắn.

"Ta cùng hắn không thân, cũng chỉ là gặp mặt qua vài lần, hắn tự nhiên cũng không hiểu rõ ta, ngươi chỉ cần nghe ta nói, không cần để ý hắn."

Dăm ba câu nói, Ma giáo giáo chủ đại nhân cùng Độc Lão Nhi quan hệ từ còn tạm, biến thành người xa lạ.

Phượng Dụ trên mặt rốt cuộc gợi lên nhợt nhạt ý cười, sau đó tiến lên, ôm lấy Tô Yên

"Tuân lệnh giáo chủ."

Hai người khi nói chuyện, tầm mắt hắn nhìn về phía bái thiếp đặt ở trên bàn kia.

Đen dán chữ trắng, bên trong nội dung cũng ẩn ẩn hiện lên một góc, thấy được đại khái.

Hắn duỗi tay, lấy thiệp kia nhìn một lần, lên tiếng

"Giáo chủ, ngài cần phải đi?"

Tô Yên gật gật đầu

"Đi"

Hắn không nói gì nữa, chỉ là đem bái thiếp kia phóng tới bên cạnh, đem hộp đồ ăn mở ra, hầu hạ Tô Yên ăn cơm.

Chờ đến khi ăn no, Phượng Dụ mới ra tiếng

"Giáo chủ, Tiểu Dụ muốn bế quan."

Tô Yên nghiêng đầu, nhìn về phía hắn, nửa ngày ra tiếng

"Muốn bao lâu?"

Hắn lắc đầu

"Không biết"

Tu luyện đột phá bình cảnh, ai có thể nói rõ ràng?

Có lẽ, một hai ngày đột phá.

Cũng có thể, Bảy tám ngày.

Hơn mười ngày, cũng có.

Bảy tám tháng, chuyện thường.

Tu luyện tiến giai, chính là muốn bản thân thiên thời địa lợi nhân hoà.

Tô Yên gật đầu

"Được"

Nàng dứt khoát đồng ý, không hề hỏi kỹ.

Trái lại Phượng Dụ, nhìn Tô Yên dứt khoát cho phép hắn đi, hắn trong lòng có điểm khó chịu.

Hắn cúi người, hôn hôn gương mặt nàng, nhẹ nhàng u oán nói

"Giáo chủ có thể bởi vì Tiểu Dụ không ở bên người hầu hạ, thích nam sủng khác không?"

Tô Yên ngẩn người

"Sẽ không"

"Tiểu Dụ sẽ mau chóng trở về."

"Thanh tu như chàng nhất định phải ổn định linh khí, không được vội."

Phượng Dụ nghe, mày nâng lên, trong mắt hiện lên ý cười

"Ân, Tiểu Dụ nhớ rõ."

Không nghĩ tới có một ngày, chính mình thế nhưng sẽ bị một ma tu dạy dỗ phải ổn định linh khí.

Kết quả, vào một ngày trời trong nắng ấm, Phượng Dụ rời đi.

Tô Yên tự mình ngẫu nhiên đi dạo một vòng.

Mà Tiểu Hồng cùng tiểu sâu, trước đó vài ngày rốt cuộc đem hai khối ma thạch kia luyện hóa xong.

Chỉ là...cũng không biết vì cái gì, từ khi luyện hóa hoàn toàn hai khối ma thạch kia, cả hai đều rở nên héo.

Thật giống như 800 năm không ngủ.

Cho nên cả hai đều vào trong không gian đi ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc