NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ư Ư

Trong mắt hiện lên một tia khó hiểu

Cô ta đang giúp mình à?

Không phải vừa nãy đứng ngoài cửa nghe mà không vào à?

Dung lượng não của cô có hạn chứ không phải là người ngu ngốc.

Hành động này của Long Lị Lị có chút kỳ quái.

Ông già làm phim họ Phương kia vừa định lên tiếng thì đã nghe thấy tiếng động ngoài cửa sổ.

Mọi người cùng nhìn lại.

Một người được mọi người vây quanh bước vào.

Người nọ mặc một chiếc ác sơ mi màu trắng, dáng người cân xứng, vậy nên bộ tây trang mặc trên người càng tôn lên khí chất của anh.

Khuôn mặt tuấn mỹ, một đôi mắt đào hoa mang theo cảm xúc người khác không hiểu, khóe môi lạnh nhạt,

Nhưng giây tiếp theo lại thấy anh nở một nụ cười đảo mắt nhìn những người trong phòng

Giọng nói trầm thấp mang theo ý tứ sâu xa, "Nơi này đúng là náo nhiệt nhỉ."

Ánh mắt Tô Yên sáng lên, là Quyền Từ.

Hành động không có lễ phép như vậy nhưng những người ở đây lại không dám lên tiếng nói gì.

Không có nhiều lí do, chỉ vì Quyền Từ vừa đứng lại thì những bảo tiêu đang đứng xung quanh anh đã nhanh chóng vây kín toàn bộ căn phòng.

Những người đi theo Quyền Từ thì có thể là người hiền lành không?

Đứng im không nói một câu, trên người lại mang theo sát khí, mọi người đều biết đối phương không có ý tốt.

An Nguyên Phi nhìn thấy Tô Yên ở đây có hơi kinh ngạc, nhưng mà nghĩ nghĩ, hóa ra đây là lý do Quyền Từ tức giận như vậy.

Nếu là bởi vì Tô Yên thì không có gì kỳ quái cả.

Tại bầu không khí căng thẳng này, Long Lị Lị lại hào phóng khéo léo mở miệng, "Vị tiên sinh này, vì sao lại tự ý xâm nhập phòng bao của chúng tôi như vậy?"

Không kiêu ngạo không nịnh nọt không có ác ý.

Quyền Từ liếc nhìn cô ta một cái, tầm mắt lại trở lại trên người Tô Yên.

Nhìn bộ dáng mềm mại của cô, rõ ràng là để người ta bắt nạt mà.

Đúng là ngoại trừ làm gối ôm thì không còn tác dụng gì cả, "Còn không tới đây?"

Tô Yên không còn bộ dáng không kiên nhẫn như lúc nãy nữa, đi đến trước mặt anh.

Còn chưa nói gì thì đã nghe thấy Tiểu Hoa dõng dạc hùng hồn nói: "Ký chủ! Nói tất cả những chuyện lúc nãy cho anh ý biết để anh ý còn báo thù cho ngài, còn nữa, phải nói anh ý cho ngài ngủ sớm hơn nữa nhé!"

Hừ, nếu không phải Quyền Từ bắt nạt ký chủ tới gần sáng, làm cho ký chủ ngủ đến giữa trưa thì sao lại xảy ra chuyện này được?

Không, không đúng, mấy người xấu này đáng ghét như nhau cả!

Vì thế Tiểu Hoa lại bổ sung một câu, "Ký chủ! Những người này quá đáng ghét! Bọn họ bắt nạt ngài!!"

Anh duỗi tay ra ôm "gối ôm nhỏ" đang cúi đầu, nhìn qua đang bị bắt nạt này vào trong lòng.

Ngẩng đầu nhìn về phía những người này, đôi mắt mang theo sự lạnh lẽo.

Kevin thấy người tới có quan hệ khá thân mật với Tô Yên, đầu tiên là thở phào một hơi, sau đó cười nịnh nọt muốn giảm bớt bầu không khí căng thẳng lúc này.

Nào biết còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Quyền Từ, "Ai bắt em uống rượu?"

Tô Yên vừa nghe bèn ngẩng đầu lên, sau đó chỉ vào ông già làm phim to béo kia, "Ông ta."

Nói xong lại cảm thấy hành vi cáo trạng của mình không được tốt lắm, bèn nắm lấy vạt áo Quyền Từ, nhón chân lên nhỏ giọng nói bên tai anh, "Ông ta trộn mấy loại rượu vào nhau, còn nhổ nữa bọt vào bên trong bắt em uống, nếu không uống sẽ không được về nhà."

Vừa nói đến chuyện này, Tô Yên mím mím môi không nhịn được nhìn về phía ông già làm phim đang luống cuống không biết làm gì kia.

Cô nghĩ, nếu Quyền Từ không giúp cô thì cô sẽ đánh ông ta một trận sau đó bắt ông ta uống hết ly rượu đó.

Bình luận

Truyện đang đọc