Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Tiểu Hồng ăn miếng chocolate xong, cảm xúc đã khôi phục.
Cảnh sát đứng bên cạnh lên tiếng
“Cậu là Tô Cổ, anh trai của Tô Tiểu Hồng sao?”
Tô Cổ gật đầu
“Đúng vậy, nó vi phạm việc gì vậy?”
Cảnh sát mở văn kiện ra, lên tiếng
“Sử dụng thuốc lắc, chơi đá, đánh nhau.”
Tô Cổ cúi đầu nhìn Tô Tiểu Hồng
“Ngươi không tồi.”
Tô Tiểu Hồng lập tức lắc đầu
“Có một nữ sinh viết thư cho ta, nói chỉ cần ta tới quán bar Star Sờ te gì gì đó, sẽ cho ta rất nhiều chocolate, Ta liền tới đó. Cậu ta cho ta một thanh chocolate rất to, ta ăn xong rồi không biết gì nữa. Lúc ta tỉnh lại thì phát hiện quán bar bị phá hủy rồi.”
Tô Tiểu Hồng càng nói càng nhỏ.
Tô Cổ không cho cậu biến thành rắn.
Nhưng cậu ăn xong miếng chocolate đó, không hiểu vì sao lại biến về nguyên hình rồi.
Tô Cổ liếc liếc mắt nhìn đám trai gái ăn mặc hở hang ngồi bên cạnh.
Mặt mũi tái mét, tinh thần hoảng hốt.
Giống như sử dụng thuốc lắc vào, liền trở thành một đám thần kinh không bình thường.
Đúng lúc này, có cảnh sát đi tới, nói với một cảnh sát khác
“Vừa rồi, một người trong đám người này nói, con mãng xà phá hủy quán bar chính là do Tô Tiểu Hồng này biến thành.”
Cảnh sát này vừa nói xong.
Đúng lúc người kia được dẫn ra khỏi phòng thẩm vấn.
Gã túm chặt cánh tay cảnh sát
“Cảnh sát, chú phải tin tưởng cháu, đây là sự thật. Con mãng xà đó thật sự là do Tô Tiểu Hồng này biến thành, cậu ta ngồi bên cạnh cháu, cháu còn nhìn thấy cậu ta xé quần áo biến thành rắn mà!!”
Thanh niên này không biết do là dùng thuốc lắc, hay là do bị dọa sợ.
Môi trắng bệch, tinh thần có chút điên cuồng.
Nhìn thế nào cũng thấy giống kẻ phê đá nói loạn.
Tô Cổ nghịch nghịch chiếc bật lửa trong tay, nghe rõ tất cả những lời thanh niên này nói.
Sau đó, đưa văn kiện trong tay cho cảnh sát đối diện.
Tô Tiểu Hồng chỉ thiếu chút nữa là nhét đầu vào trong áo Tô Cổ, để những người xung quanh không nhìn thấy mình nữa.
Tô Cổ lên tiếng
“Chú cảnh sát, em trai của cháu có chứng si ngốc. Bác sĩ nói rằng khả năng phán định rất thấp. Nó còn có bệnh tâm thần phân liệt, luôn cảm thấy mình là một con rắn.”
Vị cảnh sát kia vốn còn đang tức giận vì Tô Tiểu Hồng tuổi còn nhỏ, không lo học hành.
Nhưng nghe Tô Cổ nói xong, lại nhìn xuống báo cáo trêи văn kiện.
Ánh mắt nhìn Tiểu Hồng lập tức thay đổi.
Trong ánh mắt ngập tràn….. ừm…. thương xót.
Tô Cổ
“Nhưng theo như những gì bác sĩ nói, em trai của cháu sẽ không chủ động công kϊƈɦ người khác. Ngày thường ở nhà cũng rất ngoan. Có chút tham ăn, lúc ổn định thì sẽ không khác gì người thường. Nó sẽ không dùng thuốc lắc, cũng sẽ không đánh nhau. Cháu chắc chắn, nó bị người ta lừa tới quán bar Star.”
Bởi vì camera ở trong quán bar đã bị hủy toàn bộ, hơn nửa Tô Tiểu Hồng vẫn còn trong tuổi vị thành niên.
Sau những gì Tô Cổ nói, Tô Tiểu Hồng được chú cảnh sát thả ra ngoài trong ánh mắt trìu mến.
Tô Tiểu Hồng cắn chocolate, bị Tô Cổ kéo ra ngoài.
Chờ tới khi hai đứa ra khỏi cục cảnh sát, bỗng nhiên nhìn thấy một nữ sinh chạy tới.
Thở hồng hộc
“Tô Tiểu Hồng, tớ thực sự thích cậu mà!!”
Tô Tiểu Hồng xoay người nhìn.
Vừa nhìn vừa cắn chocolate.
Người này là ai vậy?
Không quen!
Cậu tiếp tục cắn chocolate trong miệng.
“Tôi không thích cậu.”
Nữ sinh kia nắm chặt tay
“Vì, vì sao? Tôi viết thư tình cho cậu, bảo cậu tới quán bar Star, cậu cũng đã tới đó không phải sao? Cậu khẳng định là gạt tôi, cậu cũng thích tôi! Có đúng không???”
Tô Tiểu Hồng thấy nữ sinh kia liên tục tiến tới trước mặt mình thì cắn chocolate, trốn phía sau lưng Tô Cổ.
Cậu không hiểu nữ sinh này đang nói gì hết.
Tô Cổ chán nản
“Hắn không thích cô!”
Nữ sinh kia nghe thấy lời nói của Tô Cổ, không biết là cảm thấy mất mặt hay là nổi giận.