NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên lái xe đi ra ngoài một đoạn.

Sau đó, đỗ xe trong gara của một trung tâm thương mại.

Đi ra ngoài, bắt xe taxi.

Không giống mấy lần trước nhảy từ cửa sổ đi vào.

Hiện giờ cô đi từ cửa chính.

Đi vào khách sạn Tây Trúc, thẳng tắp hướng đến phòng 902.

Đương nhiên, trong tay còn cầm áo tắm dài.

Đi đến trước cửa phòng 902, gõ gõ cửa.

Lúc này, vừa vặn Tần Như từ phòng bên cạnh đi ra.

Hắn nhìn đến phòng của tiên sinh, thấy một nam sinh nhìn qua thực phong cách.

Đi qua đó, ra tiếng

"Xin hỏi, cậu tìm ai?"

Tô Yên nhìn hắn, không nói gì.

Chỉ là tiếp tục gõ cửa.

Tần Như đại khái hiểu rõ nguyên nhân Tô t Yên rầm mặc.

Tự giới thiệu nói

"Xin chào, tôi là Tần Như, là trợ lý của vị tiên sinh trong căn phòng này."

Tô Yên nghe, nhìn hắn.

Lúc này mới ra tiếng

"Tôi tới đưa đồ vật cho hắn."

Nói xong, Tô Yên nâng cái túi được đóng gói trong tay lên.

Lúc này, cửa phòng mở ra.

Thời Thù mí mắt cũng không nâng, lông mày đuôi mắt mang theo không kiên nhẫn

"Chuyện gì?"

Tần Như ra tiếng

"Tiên sinh, có người tìm ngài."

Tần Như ra tiếng, Thời Thù ngẩng đầu lên.

Cặp mắt kia mang theo tơ máu, dường như không được nghỉ ngơi tốt.

Lúc này, Tô Yên đưa túi xách trong tay qua

"Cho anh."

Thời Thù sửng sốt.

Nhìn gương mặt Tô Yên.

Dần dần, sự không kiên nhẫn rút đi, trong mắt hiện lên một tia ánh sáng.

Vốn tưởng rằng cô sẽ xuất hiện ở bên cửa sổ.

Thế cho nên hắn mở cửa sổ ra, vẫn luôn ở chỗ đó chờ.

Chỗ nào biết, cô lại là quang minh chính đại gõ cửa đi vào.

Hắn nhìn Tần Như đứng bên cạnh

"Câu đi trước đi, tôi có lời muốn nói với hắn."

Tần Như vừa thấy, hóa ra tiên sinh biết chàng trai này.

Gật gật đầu, liền xoay người rời đi.

Trước khi rời đi, đôi mắt trong lúc vô tình thấy được xách đồ vật trong túi xách Tô Yên đang cầm.

Thuần trắng sắc, rất dày.

Áo ngủ sao?

Nhưng nhà tiên sinh bọn họ bắt bẻ như vậy, áo ngủ này chắc chắn sẽ bị mai táng bỏ trong phòng tối rồi.

Tần Như chân trước vừa rời khỏi.

Sau đó, Thời Thù liền ôm lấy Tô Yên.

Tô Yên muốn tránh đi.

Nhưng nhìn tư thế hắn ôm lại đây.

Cô nếu trốn, phỏng chừng hắn sẽ bị va vào bức tường đằng sau.

Nghĩ vậy, cô liền không động, thẳng tắp đứng ở chỗ đó, tùy ý hắn ôm.

Môi hắn dán ở bên tai Tô Yên, phả ra nhiệt khí

"Tiểu Quai, ang đợi em thật lâu."

Thân phận Tô Yên lại một lần nữa bị hắn liếc mắt một cái liền nhận ra.

Cô dừng lại một chút.

Duỗi tay đẩy hắn.

Chỉ cảm thấy cả người hắn nóng lên.

Kết quả, cô đã khống chế lực đạo rất nhỏ.

Đẩy nhẹ như vậy, vẫn khiến hắn lảo đảo một cái, Tô Yên nhanh tay lẹ mắt.

Giơ tay kéo hắn lại.

Lại một lần nữa, đồng chí Thời Thù ngã vào trong lòng ngực Tô Yên.

Gắt gao ôm cô.

Thanh âm suy yếu lại u oán

"tại sao bây giờ em mới đến."

Tô Yên muốn đưa túi xách trong tay mình cho hắn.

Kết quả người nào đó thừa dịp lúc cô không chú ý.

Đè nặng cô, ấn ở ven tường.

Cúi người, đôi mắt đen nhánh nhìn cô.

"Em một tuần đều không có gọi điện thoại cho anh."

Không biết vì sao, thanh âm có chút suy yếu, rất là u oán.

Tô Yên không nói chuyện.

Chỉ là nhìn hắn.

Bởi vì cô cảm thấy hắn tựa hồ có điểm không thích hợp.

Nhưng chỗ nào không thích hợp thì lại không thể nói được.

Sau đó, lại nghe Thời Thù nói

"Em có phải sớm đã quên anh hay không?"

Hắn càng nói, khẩu khí càng như là cô vợ nhỏ bị vứt bỏ.

Tô Yên chính là tra nữ ăn xong không phụ trách vậy..

Không phải cô chỉ là cầm áo ngủ của hắn thôi sao?

Bình luận

Truyện đang đọc