NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Tô Yên từng ngụm từng ngụm thở phì phò, gương mặt đỏ bừng, miệng cũng hồng hồng.

Đôi mắt ngập nước nhìn hắn.

Tang thi trước mắt cô này, không hề muốn ăn thịt người, chỉ là nhìn chằm chằm cô trong chốc lát.

Buông lỏng kiềm chế, lui sau hai bước.

Mà Tô Yên chân nhũn ra, lảo đảo một bước, ngã vào trong lòng hắn.

Hắn bị cô đột nhiên tới gần, trong mắt hiện lên lệ khí, tạch một cái chớp mắt móng tay nháy mắt biến dài.

Tô Yên căn bản tuy rằng biết hắn là ai, nhưng mà hắn không có ký ức, không nhận ra cô.

Huống chi hắn vẫn là một con tang thi lục thân không nhận, cho nên tốt nhất là cách hắn xa một chút, phòng bị một chút.

Đại khái là vừa mới bị hắn đột nhiên hôn môi, một phần nguyên nhân cũng là do rốt cuộc gặp được hắn, vô luận hắn biến thành cái gì, cô đều không có biện pháp phòng bị cảnh giác hắn như đối với người khác.

Nghĩ đến động tác vừa mới nãy của hắn, nếu là hôn cô, chi bằng nói là hắn đang nhấm nháp cái gì đó thì đúng hơn.

Lại nghĩ đến lúc nãy hắn để mũi sát vào cẩn thận ngửi.

Cô từ trong túi móc ra một viên kẹo, mở ra đưa tới bên miệng hắn.

Một động tác đột nhiên này, dẫn tới đồng chí tang thi càng không kiên nhẫn, giơ tay liền tính toán cào chết cái người đột nhiên tới gần hắn.

Chỗ nào biết, cô thấy hắn không ăn, liền tự cho vào miệng mình ăn rồi.

Mới vừa nhấm nuốt hai cái, hương khí dâu tây sữa bò đã tràn ngập.

Tay đồng chí tang thi lập tức liền dừng lại.

Ngửi ngửi, tò mò thò lại gần.

Móng tay thu hồi, nhéo cằm Tô Yên nâng lên, liền lại lần nữa hôn xuống.

Hút hút gặm cắn, như là ăn được món ngon vậy.

Hàm răng hắn có chút sắc bén, gặm cắn cô đến đau đớn cùng tê dại.

Tô Yên bị hôn vừa đau vừa tê, muốn đẩy ra, nào biết tang thi vừa mới còn ghét bỏ muốn giết chết cô, giờ lại dùng sức ôm người ta không bỏ.

Tiểu Hoa xem đến hai mắt tỏa sáng.

Một con tang thi cùng một nhân loại a, vượt qua giống loài mà hôn môi, không màng sinh tử yêu say đắm.

Ách, trời ạ, đây rốt cuộc là cái tình yêu gì mà vui buồn lẫn lộn a ~~~

Cả nửa ngày sau

"Ưm..."

Rốt cục cô cũng được buông lỏng ra.

Tô Yên từng ngụm từng ngụm thở dốc, tang thi trước mặt này ra vẻ còn chưa đã thèm, thậm chí còn vươn đầu lưỡi, liếm một chút đôi môi sưng đỏ của cô.

May mắn là hắn ôm cô, nếu không phải như thế, chỉ sợ là cô đã té ngã trên mặt đất.

Hồi lâu sau, Tô Yên lại lần nữa móc từ trong túi ra kẹo sữa dâu tây.

Xé vỏ kẹo, lộ ra kẹo sữa trắng mềm bên trong.

Đưa tới bên môi hắn.

Lúc này đây, hắn ngửi ngửi, hé miệng ăn luôn.

Hắn tinh tế nhấm nuốt, tựa hồ đối với kẹo sữa này thực vừa lòng.

Ăn xong, lại lần nữa hé miệng, ý bảo Tô Yên cho thêm.

Cô lại móc ra hai cái, cho hắn ăn.

Thấy hắn thích, cô móc ra một đống, đưa đến trước mặt hắn.

Có điểm tò mò

"Thích ăn như vậy?"

Đồng chí Vua tang thi liếc mắt nhìn Tô Yên một cái, không nói chuyện.

Buông lỏng tay Tô Yên ra, duỗi tay cầm lấy một viên, cũng muốn học bộ dáng cô xé mở vỏ kẹo.

Nhưng mà, ngón tay không linh hoạt, xé hơn nửa ngày cũng không được.

Vị Tang thi nào đó nhìn chằm chằm kẹo đường cả nửa ngày, tức đến mắt cũng biến đỏ.

Tô Yên chớp chớp mắt, yên lặng duỗi tay, đem kẹo đường cất vào túi của hắn.

Động tác cô rất chậm, chỉ cần hắn muốn, tùy thời đều có thể ngăn cản.

Đối với hành vi này của cô, hắn ngầm đồng ý.

Sau đó cô duỗi tay, cầm qua viên kẹo trong tay hắn, hai ba cái đã xé vỏ kẹo, đưa tới trước mặt hắn.

Hắn cúi đầu, há mồm, ăn luôn kẹo sữa.

Đôi mắt màu đỏ cũng dần biến mất, lại trở thành màu đen.

Thậm chí có thể rõ ràng cảm giác được hắn đang sung sướng.

Bình luận

Truyện đang đọc