NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Editor: Trang Đặng

Beta: Tinh Niệm

Một canh giờ sau, Tô Yên chậm rãi tỉnh lại.

Phát hiện trên người có một chiếc áo ngoài.

Ngồi thẳng người, chớp chớp mắt.

Đối diện, Cơ Ngọc rót một ly trà, đẩy đến trước mặt nàng

"Tiểu hầu gia, ngài tỉnh rồi.

Uống miếng trà cho tỉnh táo đi."

Tô Yên nhận chung trà kia, uống hai ngụm, hỏi

"Ta thế nào mà lại ngủ quên vậy?"

Cơ Ngọc cũng bưng ly trà của mình lên, uống một ngụm

"Có lẽ, tiểu hầu gia mới rơi xuống nước thân thể còn chưa khôi phục hoàn toàn. Nên sớm trở về nghỉ ngơi mới phải."

Tô Yên ngẩng đầu nhìn hắn, thật lâu sau, lên tiếng

"Chàng không muốn ta ở đây cùng chàng sao?"

Cơ Ngọc bưng chung trà trong tay lắc lắc, cười nói

"Tiểu hầu gia nói gì vậy, nô đương nhiên thích ở cùng một chỗ với tiểu hầu gia. Chỉ là tiểu hầu gia mới rơi xuống nước, thân thể còn chưa khỏe hẳn, chờ ngài nghỉ ngơi tốt, sẽ có rất nhiều thời gian gặp mặt nô."

Cuối cùng Tô Yên cũng nghe theo, ngoan ngoãn đứng dậy

"Ngày mai ta lại đến thăm chàng?"

Cơ Ngọc cười nhạt gật đầu

"Nô chờ ngài."

Vốn dĩ, Tô Yên phải đi.

Nhưng vừa nghe Cơ Ngọc nói sẽ đợi nàng.

Nàng đứng ở chỗ đó nhìn hắn suy nghĩ trong chốc lát.

Cơ Ngọc bị nàng nhìn đến sửng sốt

"Tiểu hầu gia còn chuyện muốn nói hay sao?"

Tô Yên thành thành thật thật đem suy nghĩ của nàng nói rõ ràng

"Ngày mai không biết khi nào ta mới tới được."

Cơ Ngọc nghe vậy cười nhạt, mặt mày buông xuống

"Nô vẫn sẽ luôn chờ hầu gia tới."

Tô Yên lại lắc lắc đầu.

Nàng kéo ra cửa phòng, nói với Lan Chi

"Đi nói Bảo ma ma, Cơ Ngọc mấy ngày tới sẽ ở tại hầu phủ. Nhớ đưa chút ngân phiếu cho bà ta."

Lan Chi gật đầu

"Vâng, tiểu hầu gia."

Nói xong, Tô Yên xoay người nhìn về phía Cơ Ngọc đang sửng sốt ở chỗ đó.

Nàng lên tiếng

"Chàng không phải nói vẫn sẽ luôn chờ ta sao? Tới hầu phủ rồi chàng không cần phải chờ nữa, khi nào muốn thấy ta cũng được."

Cơ Ngọc nắm cái ly trong tay thoáng dùng sức.

Cuối cùng vẫn gật đầu, kính cẩn nói

"Hết thảy đều nghe theo sự an bài của tiểu hầu gia."

Tô Yên nhấp môi

"Hình như chàng không được cao hứng."

Cơ Ngọc lúc này đây rốt cuộc cũng nhìn Tô Yên bằng con mắt khác.

Vốn tưởng rằng tiểu hầu gia này nhất thời hứng khởi, quen được người khác vây quanh mình.

Không nghĩ tới còn biết quan sát cảm xúc hắn.

Tiếp đó, Tô Yên rầu rĩ nói

"Chàng không tin lời ta có phải hay không? Cảm thấy ta là nhất thời hứng thú, không phải thật sự muốn cùng chàng ở bên nhau đúng không?"

Nghe thấy những lời này, Cơ Ngọc rũ mi cười nhạt

"Tiểu hầu gia nhất ngôn cửu đỉnh, nô tất nhiên là tin."

Ánh mắt hạ xuống, không có bất cứ dao động gì.

Tô Yên không có nói nữa.

Biết việc này sớm muộn gì cũng đến, trốn cũng không được.

Kết quả là, dựa theo ý muốn của Tô Yên.

Ngay vào lúc ban đêm, Cơ Ngọc liền bị đưa đến hầu phủ.

Được an bài ở trong một cái sân thanh tĩnh.

Mỗi ngày Tô Yên đều sẽ đi đến trong viện kia, ngẩn ngơ ở đó nửa ngày.

Đến buổi tối mới từ trong viện rời đi.

Ngày ngày cứ như thế, rất nhanh đã qua nửa tháng.

Hôm nay, Tô Yên dậy từ rất sớm.

Đi tới biệt viện của Cơ Ngọc.

Cũng như mọi ngày, ngồi ở trong viện kia, cùng hắn ăn sáng.

Tô Yên tựa hồ đã tạo thành thói quen, mỗi ngày đều sẽ tới chỗ này của Cơ Ngọc.

Hiện tại, Tô Yên cắn một ngụm bánh bao trong tay.

Hỏi

"Muốn ra ngoài đi dạo phố không? Hôm nay có hội chợ."

Đây là chủ ý mà Tiểu Hoa cho nàng.

Tiểu Hoa nói, đi dạo phố gì đó, nhất định có thể giúp cho cảm tình có tiến triển mới.

Cơ Ngọc mặc một thân áo xanh, nhợt nhạt cười, lịch sự văn nhã đáp

"Được."

Rất nhanh, ăn cơm xong, Tô Yên kéo hắn đi ra ngoài.

Cơ Ngọc hiện tại đã thành thói quen bị Tô Yên lôi kéo hoặc là ngẫu nhiên sẽ hôn hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc