NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: hhhhhh

Beta: Thanh Hoa

Ông vừa nhấp một ngụm trà, nghe Tô Yên nói xong mà bị sặc không phản ứng kịp.

Chủ nhiệm lớp cầm cây gậy nhỏ, không biết đánh vào đâu.

Vị hôn phu và bạn thân ở bên nhau.

Chà, ghê gớm thật.

Lại còn phát sinh trong trường học nữa.

Quá đáng sợ.

Chủ nhiệm lớp ho khan một tiếng,

"Giờ đã là thế kỷ 21, các giáo viên cũng từng có một thời như các em. Chuyện tình cảm học trò, chúng ta cũng hiểu, cho nên nhà trường cũng không quan tâm."

Chủ nhiệm lớp cũng không biết nói gì cho tốt.

"À thì... về bản kiểm điểm, em không cần phải viết nữa. Haizzz, tuổi trẻ mà, thầy hiểu. Bạch Hoành Vũ tuy có chút đẹp trai nhưng con trai tốt vẫn còn rất nhiều. Đừng vì một cái cây mà bỏ cả khu rừng.

Em thấy có đúng không?"

Hiện tại ông không thèm quan tâm lý do Tô Yên đánh Bạch Hoành Vũ nữa.

Cái tên Bạch Hoành Vũ kia chính là thiếu đánh.

Chuyện ông lo lắng bây giờ là khuyên can thiếu nữ đương độ xuân xanh này đừng vì chuyện mình bị phản bội mà làm ra hành động thiếu suy nghĩ, lúc đó mất nhiều hơn được.

Tô Yên gật đầu

" Thầy nói rất đúng. "

Nói rồi cô dừng một chút

" Thưa thầy, em có thể đi được chưa ạ?"

Chủ nhiệm lớp liên tục gật đầu

"Có thể, có thể."

Đáp ứng xong, ông ngập ngừng mở miệng

"Nếu trong lòng em có tâm sự gì, có thể tới đây bất kỳ lúc nào, thầy luôn hoan nghênh, cứ nói thoải mái."

Tô Yên gật đầu

"Vâng"

Sau đó cô ra khỏi văn phòng.

Khi bước vào lớp, trong lớp mọi người đang trò chuyện rôm rả bỗng trở nên yên ắng.

Tầm mắt đồng thời nhìn về phía cô.

Tô Yên đi đến chỗ của mình, ngồi xuống.

Lúc này, chuông vào lớp vang lên.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Thầy giáo bước vào, chăm chú nhìn Tô Yên hồi lâu, sau đó mới rời tầm mắt đi.

Tần Huyên Nhu không đi học, chỗ ngồi bên cạnh trống không.

Suốt cả buổi sáng, Tô Yên luôn có cảm giác ai đó đang nhìn mình.

Lúc cô ngẩng đầu xem thì ánh mắt đó lại nhanh chóng rời đi.

Tới buổi chiều, vào giờ giải lao tiết thứ hai, Tần Huyên Nhu trở lại.

Hai mắt đỏ bừng, dường như đã khóc rất lâu.

Sau đó bước tới chỗ ngồi, trước mặt mọi người, thịch một cái, quỳ xuống trước mặt Tô Yên.

Tiểu Hoa

"Ký chủ, em nghĩ cô ta đang muốn tung đại chiêu."

Tần Huyên Nhu cắn môi, một bộ ủy khuất, túm lấy ống quần Tô Yên

"Tiểu Yên, mình cầu xin cậu, có thể đừng nhắm vào gia đình mình nữa được không? Mình biết, gia đình cậu có tiền có thế. Nếu có chuyện gì thì trực tiếp nhằm vào mình. Trái tim mẹ mình không tốt, thật sự không thể chịu nổi."

Tô Yên nhìn cô.

Tần Huyên Nhu đau khổ cầu xin, mọi người nghe vậy không khỏi lo lắng.

Chung quanh lại vang lên tiếng thảo luận.

Một số người thậm chí còn bắt đầu chụp ảnh cả hai.

Có người không tắt âm, tiếng máy ảnh vang lên rất rõ ràng.

Thái độ của học sinh trong lớp đối với Tô Yên cũng đột nhiên thay đổi.

Mỗi người mỗi suy nghĩ.

Có người giận mà không dám nói.

Có người lý trí, vẫn bảo trì thanh tỉnh.

Có người xúc động, liền trực tiếp mở miệng

"Tô Yên, kể cả gia đình cậu có tiền cũng không thể chèn ép người khác như thế."

"Đúng vậy! Huyên Nhu đứng lên, chúng ta không việc gì phải sợ cậu ta, không thể cúi đầu trước cái ác."

Tần Huyên Nhu vẫn quỳ ở đó, không nói gì.

Nước mắt lại bắt đầu rơi xuống.

Muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.

Cô ta cắn chặt môi, cố gắng giữ mình không khóc thành tiếng.

Có vài nữ sinh sớm đã không ưa Tô Yên.

Đánh bạo tiến lên, muốn nâng Tần Huyên Nhu dậy.

"Huyên Nhu, nín đi, nếu không chúng tôi sẽ không giúp cậu đâu."

__

Hiu hiu~ phải 3-4 hôm nữa tui mới bạo chương được oh.

Chờ đợi là hạnh phúc ohhhh~~~~

Bình luận

Truyện đang đọc