NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: thuha5802

Beta: Tinh Niệm

Duỗi tay chạm hắn một chút

"Buông ra, em đi hỏi bác sĩ một chút tình huống của anh."

Diệp Tiêu nghe thấy cái này, lực đạo buông lỏng ra chút.

Nhưng, lại không bỏ được cô.

Nhỏ giọng nói

"Anh không có việc gì."

Tô Yên cúi đầu, cong người, nhéo cằm hắn rồi hôn lên.

Một nụ hôn này, làm Diệp Tiêu kích động rồi.

Chân tay ôm Tô Yên luống cuống.

Còn tưởng rằng cô còn muốn hôn sâu.

Kết quả, cô dừng lại.

Diệp Tiêu gương mặt phiếm hồng, nhỏ giọng nói

"Vì sao, không hôn?"

Tô Yên ấn bờ vai của hắn, thuận thế ấn người ở trên giường.

"Em đi tìm bác sĩ."

Nói xong, liền đi ra ngoài.

Diệp Tiêu muốn ngồi dậy, mới vừa cử động, liền nghe được Tô Yên đi tới cửa nói một câu

"Nằm nghỉ."

Diệp Tiêu ngoan ngoãn nắm chăn bông, đắp chăn đàng hoàng nằm ở đằng kia chờ.

Nhưng trên mặt hoàn toàn không giống lúc trước.

Vừa mới nãy, chính là một bộ dáng bị người trong lòng vứt bỏ, tâm tình tuyệt vọng.

Hiện giờ, gương mặt phiếm hồng, đôi mắt long lanh, một bộ xuân tâm nhộn nhạo.

Bác sĩ thực mau liền tới, kiểm tra Diệp Tiêu trên dưới một phen.

Sau đó đi đến sô pha, nói với Tô Yên

" Tốc độ khôi phục thân thể của Diệp Tiêu tiên sinh thực mau, chỉ cần tĩnh dưỡng tốt, một tháng sau có thể xuất viện."

Tô Yên gật đầu

"Phiền toái ngài rồi."

Bác sĩ vội vàng lắc đầu

"Không phiền toái, không phiền toái."

Tiễn bác sĩ xong, Tô Yên từ trên sô pha đứng dậy.

Đi đến trước giường bệnh.

"Nghe được? Một tháng sau liền có thể về nhà."

Diệp Tiêu gật gật đầu, từ khi biết Tô Yên sẽ không vứt bỏ hắn, cả người đều ngoan ngoãn.

Cũng không lăn lộn.

Tô Yên nói

"Em có công việc, sau khi làm xong sẽ đến thăm anh."

Tuy rằng Diệp Tiêu rất muốn Tô Yên bồi hắn.

Nhưng hắn biết, đây là không có khả năng.

Liền gật gật đầu, nhỏ giọng nói

"Anh sẽ chờ em."

Tô Yên đỡ giường, nói

"Vì sợ anh nhàm chán, em sẽ gọi Triệu Lâm mang người máy Tiểu Hoa đến."

Vừa dứt lời, cửa mở ra.

"Chủ nhân ~~."

Tiểu Hoa duỗi hai cánh tay máy hướng tới Tô Yên.

Trực tiếp ôm lấy đùi Tô Yên liền bắt đầu cọ

"Chủ nhân, Tiểu Hoa rất nhớ chị."

Cô ấn đầu nó, kéo ra xa.

Sau đó nói

"Được rồi, em ở cùng Diệp Tiêu cho hắn giải buồn."

Tiểu Hoa tại chỗ xoay một vòng tròn

"Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"

Tô Yên gật đầu nói

"Ta đi đây."

Tiểu Hoa gật gật đầu

"Yên tâm ký chủ, Tiểu Hoa khẳng định sẽ bồi Diệp Tiêu tiên sinh thực tốt."

Nói xong, Tiểu Hoa xoay người nói với Diệp Tiêu

"Đúng hay không? Diệp Tiêu tiên sinh?"

Thanh âm non nớt cũng không được Diệp Tiêu chú ý.

tất cả lực chú ý của hắn đều ở trên người Tô Yên, muốn nói lại thôi.

Tô Yên nhìn Diệp Tiêu, nội tâm sinh ra một ít nghi hoặc.

Cô rốt cuộc là nuôi như thế nào?

Sao lại càng nuôi càng kiều khí* đây?

*Nhõng nhẽo

Như cô gái nhỏ vậy.

Chẳng lẽ nội tâm hắn còn là tiểu công "trúa"??

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn là đi tới trước mặt Diệp Tiêu.

Cúi đầu, hôn hắn một chút.

Một hôn này, Diệp Tiêu rốt cuộc vừa lòng.

Lôi kéo tay Tô Yên, nghiêm túc nói

"Anh sẽ chờ em."

Tô Yên gật đầu

"Được."

Đồng ý xong, cô mới ra cửa.

Tô Yên vừa đi, Diệp Tiêu liền nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, một bộ muốn nghỉ ngơi.

Tiểu Hoa ở đằng kia rẽ ngang rẽ dọc.

Nó nói

"Diệp Tiêu tiên sinh đối với chủ nhân, có thể càng lì lợm la liếm một chút, dù sao chủ nhân khẳng định sẽ không vứt bỏ người."

Diệp Tiêu trợn mắt, nhìn về phía Tiểu Hoa

"Vì sao?"

Tiểu Hoa nói

"Người chẳng lẽ không thấy, chủ nhân đối với người khác với những người khác sao? Nếu là người khác dám đối với chủ nhân như vậy, chủ nhân đã sớm đánh chết hắn."

Bình luận

Truyện đang đọc